Tháng 9, trời đã vào thu, rong ruổi nơi này... nhớ hương hoa sữa
mùa thu những ngày... mới hôm qua mà đã như xa xôi...
Anh và tôi, chúng ta đều quên một điều rằng... mọi thứ đều để lại dư vị của chính nó, kể cả yêu thương.
Ta bước qua những ngày tháng 7 đầy ngơ ngác, những đêm tháng 8
nhiều hụt hẫng, để rồi bước sang tháng 9 với những êm đềm của
mùa thu đang nhón chân rón rén bước sang. Chúng ta, như tất cả
những con người trên quả địa cầu này, cùng bước qua mùa thu
theo những cách hoàn toàn khác nhau.
#Em #nhớ yêu thương ngày ấy đã tan theo những nụ hoa cuối mùa...
Có
khi chỉ là khi chúng ta từ chối nhìn nhau khi những giọt nước
thiên thần dâng lên trong mi mắt. Có khi chỉ là khi chúng ta từ
chối nhìn nhau bằng một nụ cười.
650 ngày xa nhau, chúng ta đã quên mùi áo nhau, chúng ta đã quên những chuyện lẻ tẻ về nhau...
24/11/2013 -- 12/2013 -- 1/2014 -- 4/2014 -- 5/2014 -- 6/2014 -- 7/2014 -- 8/2014 ...
Quên bắt đầu từ nhớ và sau đó là thời gian trôi...
Chỉ có hương hoa sữa còn vương trong gió. Nghe nói những quán
cà phê quen thuộc là để cho mình khỏi cô đơn. Đã 650 ngày không
lê lết bàn chân mỏi về qua quán cũ. Chắc là trái tim đang ngập
nắng. Và khi những con đường hẹp uốn lượn đong đầy màu sắc
lãng mạn bởi hàng cây trơ trụi lá nổi bật giữa nền trời xanh
biêng biếc, trên lá vàng mướt, em lại muốn quay trở về Mundelein IL,
để lại lê lết đôi chân gầy từ Double tree để ra trạm xe điện,
và tay lại thu lu trong gió lạnh. Ở đó có con đường rất giống
con đường hoa sữa, tháng 10 ta đã cùng đi qua. Ở đó có quán cà
phê rất giống Ciao Nguyễn Huệ, những ngày mưa chúng ta hay ngồi
hàn thuyên tận khuya.
Hương hoa sữa như len lỏi ra tận biên ải xa xôi một chiều tím
nhạt. Khi người và bò lẽo đẽo theo nhau trở về sau phiên chợ
trưa. Có lẽ nào anh quên thật sao?! Chợt nhớ hồi 2 tháng trước,
đứa bạn rủ đi quán Việt uống cà phê. Ngậm một ngụm đầu, vị
đắng cà phê theo kiểu việt đọng lại nơi đầu lưỡi. À! Có ai đi
về lướt qua ngôi nhà 33B?! Ngụm thứ hai, bỗng chợt òa. A! Gốc
hoa sữa có khắc tên xưa kia chắc không còn. Ai đó đốn đi chăng,
cũng có khi cây già tróc vỏ mất rồi!!! Nơi này chập tối, cũng
có cái lãng mạng của riêng nó. Bất giác, thèm cái lãng mạn
đêm Mèo Vạc, lất phất mưa và sương mù, khói thuốc từ đôi môi
hong khô qua bao mùa hòa trong sương đêm, chẳng thấy đường đi...
Mùa thu Sài Gòn cũng có lá vàng, lang thang Phạm Ngọc Thạch,
Hồ Con Rùa, nhà thờ Đức Bà... Vắng em bây giờ chiều về, anh
thôi đón đưa, nhỉ???
Hà Nội mùa thu lá lộc vừng ven hồ Tây
nhắc nhớ. Tóc ai bay ngang lưng trời thế kia??? Em là Kim Ngưu
đấy, ngang tàng và cứng đầu! Một sáng sớm thức giấc với
những hư hao, cầm trên tay bức ảnh vẫn nụ cười ấy - ánh mắt
ấy - đôi môi ấy... duy chỉ có con người là không còn dành cho
em.
Hoa sữa mùa thu lại về. Niềm day dứt không phải không có, chỉ
là nó nằm đâu đó, để lâu lâu lại nhắc nhớ. Những ngày cuối
tháng 8, nắng gay gắt và nóng như thiêu chẳng thua gì Sài Gòn,
nơi này có người vội vã che đầu cho em khi vụt chạy ra khỏi
nhà. Cảm giác nhẹ nhàng và bình thản, như trong cơn mưa, em vẫn
bước đi, ngoảnh đầu nhìn lại mỉm cười thật tươi với những
tháng ngày đã qua. Và người ta, không phải là anh, sẽ đứng ở cuối con đường, đợi em!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét