Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015

Một lần nào...

Tháng 10 - Để mùa thương rót gió vào lòng...
 #‎Tên‬
Có những ngày vờ như chẳng thấy cơn mưa rất vội như chiều nay. Tự tìm thấy một chút yên trong chăn ấm, một tách mật ong nóng, đọc tiếp quyển sách quen thuộc, nghe vài bản nhạc. Đến cả cơn bão đang ở trên kia cũng phải rời xa, nhường cho cái ung dung tự tại. Mặc ai vội vã thì cứ vội. Yêu thương mang đến cho ta nhiều thứ, nhiều nhất là một cái tên. Đừng bất ngờ khi bất chợt nhìn lại, ta bỗng ngỡ ngàng thấy ta cũng là một trong những cái tên gọi, trong cuộc tình lang thang của hai người. Những lúc ngồi ưu tư, bạn đồng nghiệp hỏi “ viết gì đó, hãy viết ra cái gì đó có ý nghĩa, rồi xem lại coi nó ra sao”. Tôi viết cho thành phố ngày nắng xanh, đưa chân về Hàn Thuyên, tìm lấy chỗ ngồi ô cửa thân quen. Tôi viết cho những hành trình đi xa, một lần trễ giờ chuyến bay, một lần trễ hẹn trên sân ga, một người thấp thỏm đợi chờ. Tôi viết cho ‪#‎những‬ ‪#‎gì‬ ‪#‎tôi‬ ‪#‎nhớ‬. Rõ khổ! Tôi lại nhớ quá nhiều!!! Tôi nhớ từng gương mặt và từng cái tên thân quen đến xa lạ, có khi chỉ thoáng gặp ‪#‎một‬ ‪#‎lần‬
 #‎Một‬ ‪#‎lần‬ ‪#‎nào‬
Một lần nào Mình đi lại con đường xưa không anh Dù đã trễ mùa hoa sứ không còn nở nữa Và chốn cũ đã thay mùa mưa nắng Đi lại một lần rồi mãi mãi xa xăm
Tháng 10, mưa nhiều hơn, bão nhiều hơn. Người Sài Gòn vẫn cứ yêu, dẫu là trong giông bão. Tình yêu ấy hẳn là to lớn lắm, đủ để vực dậy một con người nằm trong chăn trên căn gác trong một ngày giữa muôn trùng gió.
Những mùa hoa bỏ lại sẽ nhớ hoài bước chân ai về Mùa Thu. Người nhắc em “ đời còn khổ em nhé” Trái tim thì ấm, nước mắt thì đắng, hoa đỗ quyên thì thơm. 
 #‎Một‬ ‪#‎lần‬ ‪#‎nào‬
Tháng 10 - ngủ đi em, mùa gió sẽ qua... Đẹp và buồn là hình hài của gió. Người ta nói “ khi vui thì viết thư tình, khi buồn thì hát những bản tình ca” Biên niên sử linh hồn của nhân loại được thêu dệt nên từ những bản tình ca. Và từ đó, cũng khác xưa nhiều. Đúng như anh nói, ta sẽ bắt gặp nhau đâu đó, giữa bao la cuộc đời. Thì bởi thế, nên ta bắt gặp một Hàn Thuyên vắng lặng đến vậy. Chẳng hiểu vì sao chân ta rảo bước qua biết bao con đường Sài Gòn, thế nhưng khi ta viết khi ta nhắc khi ta nhớ, chỉ có mỗi Hàn Thuyên. Chắc là những ngày gió, ta tìm nơi trú ngụ cho qua mùa, Hàn Thuyên đã vỗ về bằng những câu chuyện tình xao xác. Chắc là những cảm xúc không hề mang định nghĩa, ý niệm. Rồi những cơn mưa hôm nay và những câu chuyện tình hôm qua, mãi mãi vẫn hiện hữu, cùng Hàn Thuyên. Và anh biết không, những câu chuyện tình luôn bắt đầu bằng những dấu chấm hỏi. 
 #‎Một‬ lần nào - cho ngày gió và nỗi nhớ
Gấp lại cuốn tiểu thuyết tình yêu có cái kết thúc đẹp. ‪#‎Yêu‬ như là gió, tự nhiên như ngày và đêm. Để một ngày đẹp trời, bản thân nhân loại sẽ tự tìm về với chính mình trong tuổi đá ngây ngô. Để biết giữa nét mực hữu hình kia, tình yêu vẫn là hư vô, dẫu chìm khuất nhưng luôn tồn tại. Dẫu là lặng lẽ, dẫu là ngang bướng, dẫu là hanh hao... thì điều tuyệt vời nhất luôn luôn là khi biết mình rồi sẽ yêu một ai đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét