Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015

Lãng đãng thu...

#Khi thế giới ngã nghiêng!!!
#Cầu mong bạn tìm được sự thanh thản và bình yên trong thế giới có nhiều điều bạn chưa hiểu được...
#Cầu mong cho nỗi đau bạn chịu, cũng như xung đột bạn từng trải, sẽ cho bạn sức mạnh để vươn lên mà giáp mặt thử thách với lòng dũng cảm, lạc quan.
#Cầu mong bạn luôn biết rằng có ai đó vẫn hiểu và yêu bạn. Và, người ấy luôn ở cạnh bạn cả vào lúc bạn thấy cô đơn nhất
#Cầu mong bạn khám phá ra sự sâu sắc và tốt bụng của người khác để tin vào cuộc sống bình yên. Một cử chỉ làm yên lòng, một nụ cười nồng ấm đem cho bạn, mỗi ngày. Hãy nhớ: mặt trời luôn chiếu sáng muôn vật, dù cho cơn bão có kéo dài đến tận nơi đâu
#Cầu mong bạn tin tưởng rằng: người thật lòng yêu bạn là người không ở gần, nhưng bạn vẫn cảm nhận được lòng thương yêu và sự quan tâm từ nơi họ
#Cầu mong bạn vẫn nhớ: trong cuộc sống đời thường, có va chạm và khổ đau bạn đã gặp, vẫn ít hơn so với mơ ước và nỗi niềm hạnh phúc, bạn đang có
#Cầu mong những gì bạn thấy có thiếu sót trong hiện tại, sẽ trở thành thế mạnh của bạn, trong tương lai
#Cầu mong cho bạn nhìn thấy tương lai của mình tràn đầy nhiều hứa hẹn và có khả năng trở thành hiện thực
#Cầu mong bạn có sức để tự quyết định cho mình trong hoàn cảnh gặp chuyện xấu xa tệ hại mà không bị ai phê phán về kết quả, đã diễn ra.
#Cầu mong bạn luôn trao cho người khác món quà mà bạn nhận được từ ai đó, như chứng tích của lòng thân thương, người người gửi đến

 #Autumn
Tôi luôn nghĩ về 1 ngày của anh sẽ bắt đầu như thế nào, có lặp lại và nhiều khoảng rỗng hun hút khe gió như tôi không. Ở nơi xa lạ, tôi nhận thức rõ mình sẽ không thể tìm lại những gì, mọi thứ mong muốn trong quá khứ chỉ phục hồi khi nhắm mắt lại và tưởng tượng. Nhưng anh, vẫn sẽ thấy hình bóng tôi ở nơi cũ, vẫn phải sống trong từng góc quen thuộc đó. Và hình ảnh tôi còn sót lại ở những nơi đó là gì, từng lời nói, từng cử chỉ của tôi, anh còn có thể nhớ rõ được không...

 #Chuyến #xe #bus số 19
Chỗ ngồi làm việc quay hướng trực diện ra đường chính. Ngày nóng hay lạnh, trời mưa hay ráo... thì những chuyến xe bus vẫn ngược xuôi đón - thả khách. Chẳng hiểu là trùng giờ, trùng phút hay trùng giây, cứ buông việc ngước mặt lên là chuyến xe 19 xịch tới.
Một ngày mưa... Vừa buông cây bút cái cạch vào hộc bàn, hớp vài ngụm nước, chuyến xe 19 xịch tới, cửa trước cửa sau mở bung. Khách lần lượt xuống khỏi xe. Một cặp trai gái có vẻ cãi vã. Vừa ra khỏi xe cô gái xách giỏ bước vội. Chàng trai níu lại nói gì đó có vẻ giận dữ. Cô gái giật tay lại. Đôi co vài câu rồi òa khóc. Chàng trai có vẻ như đang phân trần xin lỗi. Cô gái ôm mặt rưng rức. Một lúc rồi cả hai đi mất. #Yêu hay không yêu gì đều mệt như nhau!
Một ngày trời hạ lạnh và sương mù dày. Tưởng như cách đôi ba bước chân đã nhìn không rõ mặt nhau. Vừa buông việc chuẩn bị về. Ngước mắt ra cửa. Xe 19 trờ tới thả khách. Cửa điện tử để trạm kế tiếp là Taylor. Chả biết là đâu vì chưa từng đi bus khu này. Hôm nào kẹt lắm thì book Uber mà về. Trời phủ một màu u ám và mù giăng. Lại tò mò nhìn họ, những người hay đi chuyến xe 19. Một người đàn bà có thể nói là đen bóng đến độ chỉ thấy đôi mắt như ánh sao giữa sương mù. Chẳng hiểu bà ta đang khoác thứ thời trang gì trên người. Chỉ biết là nó không ra kiểu gì sất. Chân mang boot cao tới gối. Áo choàng lũ thũ phủ tới gót giày, còn khoác thêm áo da bên ngoài. Có vẻ bà ta có bệnh. Nhìn bước chân đi và nhịp thở rất khó nhọc. Đã vậy còn vừa châm một điếu thuốc đưa lên môi. Bờ môi khô đen nhúm. #Cuộc đời là một hành trình vất vả. Để đến cuối đường, người ta phải leo qua biết bao ngọn núi phải băng qua biết bao con sông lắm cỏ nhọn dưới đáy.
Một ngày nắng ráo... Tháng 11, 5 giờ chiều sụp tối thui như 7 giờ đêm. Bỏ cuốn sổ tay vào giỏ xách, chải lại mái tóc rối cả ngày lu bù bận. Đèn hiệu tiệm bán hàng đối diể nhấp nháy. Xe 19 thắng gấp, bung cửa nhanh, có vẻ xe vừa trễ vài phút thả khách. Người trên xe tung ra bước vội. Người đàn ông mang balo có vẻ gấp, va phải thằng Andy bán dạo. Tôi biết Andy vì đôi khi đi ăn trưa cách 1 block đường hay nói chuyện láo lếu vài câu. Cú hích mạnh, làm tung cái túi đựng đầy vớ và headphone, mọi thứ rơi vãi... ngay trước chuyến bus 19 và trước mắt tôi. Người đàn ông, người đi bộ, người ra từ chuyến xe 19, người chuẩn bị lên xe 19... da trắng hay da đen... bu lại nhặt lượm đồ rớt và bỏ vào túi Andy. 5 giờ chiều! Trời tối như 7 giờ đêm! Chuyến xe bus 19! Và như có nắng!
....( còn tiếp )....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét