Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Những hạt giống

Trẻ em - những hạt giống tương lai. Không thể để chúng lớn lên với những định kiến, những qui luật bảo thủ của gia đình quá cổ hũ. Cũng không thể để chúng tự thân mà lớn. Hạt mầm cũng cần có một môi trường tốt để phát triển.

Môi trường và tình yêu thương, giúp chúng tự tin và phát triển nhân cách đúng cách. Cũng như tình yêu vậy, cũng cần có môi trường để nuôi dưỡng tình yêu. Cũng cần có nước, có ánh sáng tốt để tình yêu mỗi ngày thêm lớn dậy, thêm xanh tươi.

Đừng chôn vùi cảm xúc, nó cũng là nguyên nhân xúc tác đến tình yêu. Hãy nâng niu nó như những hạt mầm, chọn 1 vùng đất tốt, để gieo hạt. Nuôi dưỡng trong ánh sáng sớm nhất của ngày mới, tưới nước đầy đủ của chiều tàn, dung dưỡng trong gió đêm nhè nhẹ. Hạt mầm sẽ nảy, xanh tươi và vươn mình mạnh mẽ.
Rồi những hạt mầm tươi tốt sẽ phát triển thành những cái cây thật khỏe và thật to. XÃ hội chính là môi trường. Khi xã hội bị " ô nhiễm " những mầm xanh sẽ không lấy đủ ánh sáng, không uống đủ nước và không còn không khí sạch để thở. 1 đứa trẻ lớn lên trong môi trường như thế, chắc chắn không phải là 1 đứa trẻ có suy nghĩ tốt.

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

Bờ rào nắng Tigon



-         Ê, ai cho hái hoa đó
Tiếng nói vọng ra từ trong làm cô nhỏ giật mình, đánh rơi chùm hoa vừa nhón chân lên hái.
-         Muốn hái thì phải vào xin phép chủ nhà chớ!
Lại cái giọng nói ấy vẳng ra. Cô nhỏ đoán ngầm chắc người vừa nói ấy cũng không quá già so với mình.
-         Cho xin lỗi, có thể cho tôi vài cành tigon không?
-         Xin lỗi thì đã muộn rồi, hoa cũng đã hái. Biết làm sao hơn. Mà hái về làm chi cái hoa hàng rào này?
Cô nhỏ thấy lấp ló sau hàng rào dày đặc tigon, che lấp cả những mắt cáo của lưới B40 là một mái đầu húi cua cũng còn xanh lắm. Nghe giọng trẻ thế kia mà!
-         Hái về cắm bàn thờ, hôm nay là giỗ chị…
Nói đến đó nhỏ lấp lửng… Nghe bên kia hàng rào cũng chừng khe khẽ hắng giọng. Rồi nghe có tiếng sột soạt và tiếng đẩy cửa bước ra
-         Sao bé không nói sớm, lỡ lời cho anh xin lỗi nhé. Hoa cho bé đây!
-         Ơ…
Ngạc nhiên vì đã được “ diện kiến dung nhan” của chủ nhân, nhìn mặt thấy quen quen… Lại còn nhận được một ôm hoa, toàn là những cành thật đẹp. Tự nhiên nhỏ bối rối…
-         Cám ơn ạ.
-         Có gì đâu mà cám ơn. Hoa này trồng hàng rào đó mà. Nó nở hoa quanh năm thôi. Cho bé vài cành có gì mà phải rối rít cám ơn. Hình như bé ở gần khu này à, sao thấy mặt quen quen vậy?
-         Không em ở cách đây 2 dãy phố
-         Có thể gặp bé ở đâu đó rồi
-         Sao biết tuổi người ta mà gọi bằng bé? Tự dưng nhỏ nổi quạu
-         Hì hì.. thì nhìn mặt cũng non non, mà chắc non hơn anh rồi.
-         Con trai thật là vô duyên!
-         Ơ, cho hoa còn bị mắng vô duyên nữa. Cái con nhóc này…
Huy chưa kịp nói hết câu, thì đã thấy cô nhỏ leo lên chiếc xe đạp màu xanh chạy đi mất. Dáng nhỏ mỏng mảnh, khuất ngay khúc quẹo ra ngõ. Huy chống nạnh, đứng nghĩ một hồi “ thật mình vô duyên lắm à?” Rồi cũng đi vào nhà. Ánh nắng chiều đầu hè gắt gỏng và bực bội như muốn xuyên thủng cả nóc nhà. Mới đầu hè mà sắc nắng đã vàng thuộm, cứ cuối chiều là nhuốm vàng cả bờ rào tigon hồng. Nhà Huy trồng một dãy tigon dọc theo sân trước, tigon quấn lấy rào lưới, cứ sinh sôi và quanh năm trổ hoa, hết mùa này đến mùa khác. Tigon nhà Huy là tigon bốn mùa. Mùa nào, tháng nào cũng nhìn thấy hoa nở. Cuối thu đầu mùa đông, cái nắng hanh hanh dìu dịu và một chút thoáng lạnh trong sáng sớm, tigon hồng thẫm trên nền trời xam xám của những đợt mưa cuối cùng của mùa mưa. Vào hè, tigon vươn càng nhiều cánh tay xanh gầy mỏng mảnh bám lấy bờ rào, và hoa nở càng đậm. Huy nghĩ “ Thật lạ, giỗ mà lại chưng hoa tigon, sao không là cúc là vạn thọ…” Chợt nhớ lúc nãy nhỏ nói là giỗ chị. Rồi bao nhiêu là câu hỏi xoay quanh câu nói ấy. Chị mất sớm ư. Thật tội nghiệp bé!”
---
Đã quá giờ vào lớp, Huy vẫn thủng tha thủng thỉnh vác balo lững thững trong sân trường. Kể từ ngày từ chi nhánh chuyển về, Huy cảm thấy chẳng còn vui như năm thứ nhất. Hằng ngày lên giảng đường bỗng nhiên không còn thấy thú vị nữa. Bọn chung lớp cũng “ cúp cua “ nhiều. Đến năm thứ ba thì người ta tự cho mình cái quyền tự nghiên cứu nhiều hơn là lên giảng đường nghe ra rả của ông thầy bà cô qua cái mi-rô rè rè. Coi vậy mà không được rồi, điểm danh vắng mặt là cấm thi như chơi, thà đến còn không. Ấy nên, Huy có đi, mà toàn đi trễ. Huy cũng chẳng cần phải ganh đua gì với mấy đứa được “ xếp hạng “ trong lớp. Cứ thấy tụi nó quơ tay múa chân là Huy muốn ho khan lên. Ăn thua thực hành thôi bạn ơi! Đang bước chân lên cầu thang, bỗng “ Ụp”. Có đứa nào chạy vội đụng trúng Huy. Chồng sách trên tay rớt bịch bịch. Vừa đang tính cau có thì nhìn qua
-         Ơ, là bé à!
-         Ơ, xin..xin lỗi… Tại đang đi gấp quá, không kịp giờ…
Huy nhận ra cái con nhóc chiều hôm qua hái trộm hoa bờ rào nhà mình, vẫn cái kiểu mím môi đó, vẫn cái kiểu xin lỗi đó…
- Èm, đi đâu mà vội dzữ vậy? Đụng trúng người ta nè, mà bé rớt sách kìa, để anh lượm dùm cho.
Nói rồi Huy nhặt đồng sách còn nằm vươn vãi trên sàn đưa cho nhỏ và nháy mắt tinh nghịch.
-         Hóa ra thấy quen là do chung trường đó
Huy nói vậy để nhấn mạnh lại cái sự quen quen chiều hôm qua. Thấy nhỏ luýnh quýnh như chừng muốn đi. Huy vội hỏi
- Bé phải đi gấp à, thôi được, không có gì thì bé đi đi. Anh tên Huy, ở khóa 6, khoa CT. Còn bé?
- À, em tên Kim, khóa 7, khoa DN. Đang vội quá, tới giờ em đi làm thêm. Cám ơn anh chùm hoa chiều qua nhé!
Nói rồi nhỏ chạy vội xuống cầu thang. Ra bãi giữ xe, quăng hết tập vở lên rổ xe đạp. Chạy như bay tới chỗ làm thêm.
Kim đang là sinh viên năm thứ hai. Nhỏ đi làm thêm ở trung tâm giải trí dành cho trẻ em. Nói là trung tâm cho ngoa, chứ thật ra chỉ là một khoảnh nhỏ, trong đó có các trò chơi cho trẻ từ 3 tới 10 tuổi. Đủ các loại như nhà banh, xếp hình, tô tranh… Đây là nơi mà các bậc phụ huynh khi bận rộn, muốn cho con mình giải trí và mình có thời gian để làm việc riêng, họ gửi con vào đây. Nhiệm vụ của các nhân viên làm việc ở đây là tạo trò chơi và coi chừng mấy đứa nhỏ. Phụ huynh phải trả tiền theo giờ. Nhà Kim có 3 chị em. Một người chị, một người anh và Kim. Cũng chẳng phải khó khăn gì, Kim thích đi làm thêm vì tự mình kiếm tiền để mua sách vở, mua truyện đọc, hay để làm việc lặt vặt theo ý thích. Ban đầu nghe tin cô gái rượu của mình tuyên bố là từ tháng sau sẽ không nhận tiền ăn quà từ bố mẹ, ba Kim đã tròn mắt và lo lắng. Sợ con gái không đủ sức khỏe vừa học vừa làm, ông đã can ngăn nhưng Kim vẫn quyết tâm làm như vậy.
- Con làm vậy vừa vì con, và cũng vừa vì chị Khuyên. Nói rồi giọng nhỏ nghe buồn rượi
Chị Khuyên của nhỏ đã qua đời khi tuổi còn xuân chín. Chị mới 20, cái tuổi đong đầy biết bao ước mơ, cái tuổi còn biết bao dự định chưa làm. Chị Kim ra đi, để lại trong Kim một khoảng trống, bởi vì hai chị em khá gần gũi với nhau. Thường hay hùa nhau chọc anh Thi. Lần đó chị đã không qua vì tai nạn xe quá nặng. Cả gia đình đã gần như ngất xỉu khi nghe tin, riêng Kim cần như chết lịm. Kim không òa khóc vật vã như mẹ. Kim chỉ đứng nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chị mỉm cười trên quan tài, không có tiếng nấc, nhưng nước mắt cứ lăn dài trên gò má của Kim. Sau cái chết của chị, Kim trở nên lặng lẽ hơn. Kim vẫn nhớ mãi cái nụ cười của chị, cách chị hất mái tóc dài ra sao, cách chị cười sặc sụa hay ôm bụng mỗi khi hai chị em kể chuyện tếu về các chàng trai là bạn của chị hay của Kim. Kim nhớ chị vì chị cũng có tính thương người. Kim nhớ chị hay đi làm thêm về trễ, chị đi dạy kèm, tiền dạy kèm của chị, chị để dành dụm, mua bút chì màu – mua tập sách, đi tặng cho mấy đứa trẻ em nghèo bên quận 8. Đôi lúc Kim nghĩ, ông trời thật bất công, người tốt như chị Khuyên sao lại chết sớm đến vậy.
-         Này em, chị muốn gửi bé con nhà chị đến 8h nhé.
Giọng của một chị đến quầy làm Kim giật mình, vội thu thẻ thành viên, làm thủ tục cho bé vào khu vui chơi.
Sau khi gửi con vào, người mẹ vội vã chạy đi. Đứa nhỏ chỉ chừng hơn 4 tuổi, vì nó đã tới nhiều lần nên không cần Kim hướng dẫn, nó tự động bỏ giày vào kệ, và đi vào vui đùa cùng với mấy quả bong bóng.
Trong đầu lại tự nhiên xuất hiện cái gương mặt cười vô duyên của tên Huy. À, giờ thì Kim đã biết tên hắn ta. Trên mình một khóa chứ gì. Bữa đó đưa nhỏ bạn về dùm, rồi thấy tigon nhà hắn nở đẹp quá, sực nhớ chị Khuyên cũng thích hoa tigon, nên mới hái về đặt lên bàn thờ chị. Ngày đó, chị Khuyên hay đọc thơ về hoa tigon. Kim nghe như vịt nghe sấm, chẳng hiểu gì. Giờ thì Kim hiểu, tim vỡ là như thế nào. Tự nhiên nhớ lại, lại ứa nước mắt nữa rồi. Đưa tay lau vội, đang trong giờ làm mà sao lẩn thẩn thế này. Vội trở vào nhìn lướt qua các bé đang chơi như thế nào…
--
Hôm ấy về nhà, vừa dẫn xe vào cửa, Huy đứng mãi ở bên vườn nhà, ngắm mặt trời lặn dần sau dãy tigon đang ganh đua nhau nở, những chùm vội vã… Thật lạ, hắn bắt đầu nghĩ nhiều về cái cô bé hái trộm hoa kia…
--
Cũng không khó khi tìm ra lớp của nhỏ. Bởi khóa 7 khoa DN có ba lớp chứ mấy. Biết nhỏ ở DN3, Huy lên phòng giáo vụ xem thời khóa biểu. Rồi tự rủa mình “ Mày thật là ngộ, Huy à. Lo học không lo! Lại đêm qua nằm mơ, một giấc mơ kì lạ”. Huy thấy mình trao tay cho nhỏ một bó tigon rất lớn, nhỏ mỉm cười nhận lấy, rồi bỗng dưng nhỏ tan biến vào hư không, bó hoa tigon rơi xuống nền đất. Huy vơ tay chụp lấy hư không như để níu nhỏ lại. Và giật mình tỉnh giấc. Đến sáng ra còn mãi bàng hoàng, chạy xe lên trường mà nửa tỉnh nửa mê. Một giấc mơ kì lạ!
--
Chiều nay Huy cùng nhỏ có giờ trên giảng đường. Biết giờ nhỏ xong tiết Triết, Huy cố tình đợi ở hành lang. Vừa thấy Kim, Huy nhảy ra níu lại, làm nhỏ hết hồn.
-         Ê nhỏ, xuống canteen uống nước mía nhá.
-         À…ờ… cũng được – Hơi ngập ngừng nhưng Kim cũng đồng ý
Canteen buổi chiều vắng vẻ, do tới giờ về thì chúng nó ùa về hết. Gọi hai li nước mía, Huy kể chuyện vui về lớp của Huy. Kim lắng nghe, không nhận ra ánh mắt mình cũng long lanh lạ thường.
Kể từ ngày ấy, họ cũng thường gặp nhau. Khi thì quán bò bía, khi thì quán tàu hũ chiên…toàn món ăn của sinh viên. Họ dần hiểu nhau hơn và Huy cũng biết vì sao Kim thích hoa tigon. Có lần mưa chiều ầm ầm xối xả. Tháng bảy mưa ngâu, còn Sài Gòn thì tháng bảy mưa rầm rầm, nhưng cũng tạnh mau. Hai đứa trú mưa dưới hiên của trường, trời sáu giờ chiều mà tối sụp, lại chẳng đem áo mưa, hai đứa phải đợi mãi. Ban đầu nói ríu ra ríu rít đủ thứ chuyện, rồi đột nhiên Kim im lặng, chỉ để Huy nói một mình. Thấy lạ, Huy hỏi
-         Nhỏ mệt à?
-         Không, em chỉ đang nhớ chị Khuyên. Anh Huy biết câu chuyện về hoa tigon không?
-         Không, anh cũng không hay nghiên cứu lắm về hoa hòe.
-         Câu chuyện về hoa tigon ấy. Muốn em kể không?
-         Ừ, kể anh nghe đi, dù gì trời cũng mưa lớn quá. Đạp xe chắc không thấy đường chạy đâu.
-         Có một cậu bé thường hay ra biển nhặt vỏ ốc. Với cậu, những chiếc vỏ ốc xà cừ lấp lánh kia, nó giống như những mảnh kim cương, là báu vật của Salomon. Cậu hay nhặt đầy cho một túi, mặc cho biển gầm gào đòi lại, ngày nào cậu cũng đi nhặt cho đầy một túi quần mang về. Rồi lần ấy, phát hiện ra gần đó, có một ngôi nhà có giậu hoa gì be bé, màu hồng phơn phớt thiệt đẹp. Cậu bé mon men đến đó, giàn hoa ấy chạy dài theo cả một mảng sân rất rộng. Và cậu bé thấy có một cô bé cũng trạc tuổi mình đang nhìn ra. Thấy cô bé, cậu bé bốc nắm vỏ sò ra khoe. Cô bé mắt tròn xoe thèm thuồng lấp lánh, này – cho tớ con ốc ấy đi. Xuống biển mà nhặt – cậu bé nắm lại trong tay, giấu sau lưng kiểu con nít. Bố mẹ tới không cho ra biển chơi, sợ lắm, biển dữ lắm – Cô bé tuyệt vọng. Vậy là bị nhốt à? Ừ. Cầm con ốc cậu bé cho, ánh mắt cô bé sáng rực long lanh, nhảy chân sáo vui mừng. Thế là từ hôm đó, cứ hễ nhặt được cái vỏ nào đẹp, cậu bé lại nắm chắc trong tay “ Tí nữa cho nó”.  Lần này cậu bé nhặt được cái vỏ sò thật to, màu xà cừ lấp lánh rất đẹp. Men theo triền dốc đến bên giậu hoa, cô bé cũng chờ ở đó. Cho tớ à - ừ, nhưng lần này mày phải cho tao cái gì lại chứ. Tớ chỉ có mỗi miu với búp bê thôi – cô bé bối rối. Con miu là con mèo ấy à? Ừ, nó biết vuốt râu đấy nhé. Thôi, tao không cần con mèo ấy, nó ị hôi lắm, còn búp bê tao không chơi, thôi tao về đây. À, cho cậu cục nam châm hút đinh có được không? Được, cho tao đi, tao cho mày hết nắm ốc này luôn. Cô bé chạy đi, rồi chạy ào ra với cục nam châm trên tay hớn hở. Cậu bé vừa cầm cục nam châm thì thấy sau lưng cô bé là người đàn ông to cao có ria gọi giật” này con, sao lấy cục nam châm của bố”. Cậu bé rụng rời vì bị bắt quả tang, ném cục nam châm lại, rồi chạy vụt đi, để đằng sau là tiếng cô bé khóc òa… Rồi thời gian trôi qua, chẳng còn ai về qua bờ giậu ấy… Một ngày nọ, đâu đó trong trí nhớ của cậu bé ngày xưa, chợt thoáng ẩn hiện, đưa cậu tìm về bãi biển vắng, nhìn những chiếc vỏ ốc lăn lốc trên bờ cát, kỉ niệm tuổi thơ ấy bỗng quay về rất vội. Nó bắt cậu bé lần mò tìm lại bờ giậu ngày xưa đó, ngôi nhà vẫn đó, giàn hoa vẫn đó. Thì mới hay cô bé ấy đã đi học nước ngoài hai năm rồi. Hỏi người nhà, cái hoa leo ngoài kia là hoa gì. Mới hay là hoa tigon,  hoa của tim vỡ ấy. Giật mình, vì đã hơn 20 năm, đến giờ cậu bé mới biết tên của loài hoa ấy, khi biết rồi mới thấy nhói tim mình biết bao.
-         Chuyện hay quá, giờ anh mới biết đó. – Có cái gì đó làm xốn hốc mũi của Huy.
Câu chuyện Kim kể cũng vừa dứt con mưa. Trời đã tan mây, đường xá ướt sũng và đôi chỗ vẫn còn ngập nước mưa. Họ chia tay nhau ra về, mỗi người mang trong lòng những suy nghĩ thầm khác nhau về câu chuyện được nhắc lại ấy.
--
Có thể vì câu chuyện kể mà Huy tự dưng thấy thích bờ rào tigon nhà mình. Những ngày thi, Huy hay hái cành hoa đẹp nhất, giắt ở rổ xe đạp của Kim trong nhà xe. Những ngày thi đó, cứ tan ra, Kim lại thấy một cành tigon xinh xinh mà Huy đã giắt sẵn. Trong lòng của họ có đôi chút lâng lâng niềm vui sướng. Vậy mà chẳng ai nói với ai một câu gì.
--
Thời gian trôi đi. Huy ra trường trong vội vã, và lên đường đi học cũng vội vã. Bỏ lại bờ rào tigon chiều nắng ngậm ngùi. Có cô bé đạp xe đạp màu xanh, đôi lần về ngang qua, nhưng chỉ đứng nhìn bờ rào nắng, rồi âm thầm về trên phố một mình.
--
Hai năm sau trở về nước, Huy phấn khích khi nhìn thấy mái nhà xưa vẫn như ngày nào. Và chợt ngỡ ngàng khi vừa bước chân vào cổng, khu vườn bên trái vẫn rực nắng tigon, những bông hoa be bé, rực hồng rung rinh… Chỉ một thoáng gió nhẹ qua thềm, những tia nắng cuối ngày chiếu vào bờ rào, bỗng nhiên có gì đó đau nhói trong tim, quẳng đồ ở nhà, vội lấy xe máy của chị chạy đi. Huy biết mình nhớ gì, không ai khác ngoài cô nhỏ. Cái ánh nắng chiều hôm ấy, bờ tigon chiều hôm ấy và cô nhỏ gầy nhom chiều hôm ấy…Trời ơi, sao mình lại khờ như vậy. Sao mình lại thờ thơ như vậy… Chạy đến nhà nhỏ, thì anh Thi đã cho hay Kim vừa lấy chồng, đi theo chồng cũng hơn 6 tháng nay rồi.
Quay xe về nhà, cho nó chạy đi đâu thì chạy, Huy nghe tim mình tan vỡ. Tại vì mình, tại vì mình đã quá thờ ơ. Tại vì mình chẳng liên lạc với nhỏ, tại vì mình chẳng nói với nhỏ đôi lời nào. Nhìn bờ rào tigon vẫn rung rinh trong gió chiều, tim đau thắt, và hình ảnh chiều xưa bên bờ rào nắng tigon ấy, hình ảnh cô nhỏ đã in đậm trong tim.
--
sunmi_totoro ( sunmi nguyen)
Sáng tác xong: t4/2013


Truyện lấy tên các nhân vật từ tên tác giả bài “ Hai sắc hoa tigon” TKKH
T: Thi, K: khuyên, K: kim, H:huy

Thân tặng cho bạn bè, những ai đã từng ngồi trên ghế giảng đường, những ai đã từng thích hoa tigon, và những ai đã từng có cảm xúc dù chỉ một chút khi đứng bên bờ rào nắng tigon