Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

Trên đồi A1


Tôi lại chiều lòng mình để thực hiện cho được chuyến đi Tây Bắc. Tháng 4/2010, khi cơn gió lạnh đầu xuân đã nguội dần.
Transit chuyến bay ở Nội Bài, bay thẳng ra Điện Biên bằng Mekong Air, máy bay nhỏ, cánh quạt to, kêu thủng lổ nhĩ. Vừa run vừa cầu nguyện.

Đến nơi thì phở phào cái sượt. Điện Biên cũng lành lạnh, mặc đơn giản để thưởng thức cái lạnh miền cao.
Đồi A1 đón bước chân vào buổi trưa tĩnh lặng, chẳng có nắng, gió lùa lá khô xào xạc. Đột nhiên trong lòng dội lên bài " Mùa xuân lá khô" của Tuấn Vũ.
" Tôi trở lại vùng hành quân
Vùng xa xôi đá sỏi biết buồn..."
Nghe sến rện. Nhưng lại hợp cảnh và hợp tình.


Vùng đất này, nơi nhuộm máu quân dân, nay hoa đã nở trên đất khô cằn.
Buổi trưa mà Điện Biên mát lạnh, trời không mây nhưng không nắng. Bên kia đồi là Mường Lay ấp ủ lấy đồi A1. Những ruộng lúa bậc thang của dân tộc xanh mướt xanh.

Chiến tranh lùi xa trong kí ức của người Việt, nhưng đang nhen nhóm ở những quốc gia khác. Chiến tranh nổ ra: người già và trẻ nhỏ là đáng thương nhất.

Không có nhận xét nào: