Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

Tháng 6 Hà Tiên - Hạc đã về rồi!

Tháng 6 mùa sen, Hà Tiên cũng nở sen đầy đầm. Ai về Hà Tiên mà không về tắm biển Mũi Nai, xem như thiếu sót của cả chuyến đi.
Là mũi tọa độ Tây Bắc, giáp 3 mũi: Bắc giáp Campuchia, Đông giáp Kiên Lương, Tây giáp vịnh Thái Lan. Hà Tiên quanh năm xanh mướt những cánh đồng và rừng núi.
 Sen tháng 6 Hà Tiên mong manh cánh, phơn phớt hồng, rung rinh trong gió. Ai về Hà Tiên mà không nghe kể những câu chuyện cũ...Ai mà lớn lên ở xứ Việt lại không nghe kể câu chuyện Thạch Sanh cứu công chúa?
 Hay nhớ lại những cuộc diệt chủng kinh hoàng của Pôn Pốt
 Hà Tiên cũng có những chiều sóng vỗ lao xao, bên bờ biển dài lộng gió. Ngàn năm con sóng bờ bên này hát ru bờ bên kia. Có khi dòng đời của con cá một ngày bên Việt một ngày bên Thái.
 Thưởng thức nhé những món đặc sản Hà Tiên, bình dị mà thơm lựng, gần gũi như chính con người Hà Tiên
 Ghé qua Phật Đà để nghe chuông chùa thanh tịnh. Quá đỗi bình yên!
 Về để nghe câu chuyện những người con họ Mạc trấn giữ biên cương.
 Cát mịn đen tuyền, biển trắng. Đã có một buổi chiều biển Hà Tiên như thế
 Không nghĩ ngợi gì, không lo lắng gì, không mong mỏi gì, không đợi chờ gì...
 Rồi sẽ qua hết, sóng cuốn trôi hết...Biển chiều Hà Tiên không ồn ã, không tấp nập như những vùng biển khác. Có một chút xôn xao, nhưng không đủ để cơn yếu lòng tan nhanh. Có một chút thênh thang, nhưng không đủ để những áng mây gợi mộng.
 Còn lại mỗi nụ cười...là thứ không phải mất tiền mua. Hà Tiên, hạc đã về rồi đấy!

Hà Tiên ơi, hạc về - Thơ của Lê Chí

Đâu phải bay từ cổ tích
Hà Tiên ơi
hạc đã về rồi !
nôn nao nhớ màu sương đỉnh núi
nôn nao nhớ màu xanh cánh đồng


hạc nghiêng cánh mặt trời lên mộng mị
sen cuối đầm bỡ ngỡ khúc tương giao
Hà Tiên nói gì với sóng lao xao
bỗng gặp hạc
càng thương sao truyền thuyết
máu lửa mấy thời ly biệt
nhớ khuya xưa vẳng trống Giang Thành...
Đã thấy rồi ngọc sáng long lanh
từ viên sỏi quanh Mũi Nai, Thạch Động
từ hạt cát bên Đông Hồ, Phụ Tử...
hạc đã về, bay lả trong trăng
vỗ cánh nhọc nhằn gió bão trăm năm
như phép lạ, bây giờ mới tới
Bên biển hẹn
bâng khuâng thức đợi
Hà Tiên ơi
xứ hạc cuối chân trời... !

Thứ Ba, 10 tháng 6, 2014

Thời gian qua mau... Để người quên nhau...

Một giòng sông trôi
Về nơi xa xăm
Một ngàn đêm cũ cũng không trở về....
Trong thời gian vội vã hôm nay, ừ, đi chợ. Sáng Nha Trang chiều Sài Gòn. Chóng chánh và vội vã. Vậy nhưng, đã có lúc tưởng như thời gian đã ngừng lại trong giây lát. Vì đâu giọng hát ấy lại đưa em trôi về những mảng màu cũ... Trần Thái Hòa là ai vậy? Sao lại hát tình đến thế? Sao lại hát nồng đến thế?
Sài Gòn lại thêm một ngày mới. Đêm...lại qua đi thật nhanh. Không kịp ngắm nhìn những mảng màu của những ngọn đèn khơi xa. Tháng 6 mong manh tìm về trong những cơn mưa vội vàng đến - đi. Về qua con đường cũ...bóng đổ dài cạnh những hàng phượng vĩ.
 Lại thắp đèn tìm nhau... À không, thắp đèn tìm những ngày còn nhau... Cửa sổ  mở toang, gió lộng thổi tóc bay, mặc, chỉ để bài hát ấy chạy đi chạy lại.
Có khi nào anh thốt lời gọi " Em ở đâu?". Như Marc Levy cũng từng đột ngột thảng thốt " không có gì đứng yên trong cơn bão, không có mối tình nào cứ chảy trôi lặng lẽ trong đời "
Thời gian qua mau
Để người quên nhau...
Hình như những ngày qua, người ta quên đi những rộn ràng những đêm chuyện trò. Hình như những giờ qua, người ta đã quên đi những dòng  tin nhắn. Hình như những phút qua, người ta quên đi những bức tranh vẽ ngày cũ. Hình như những giây qua, người ta quên đi đã một lần yêu thương nhau.
 Ở đâu cũng có em
Những cơn mưa khi mùa đông tới
Ở đâu cũng có em
Những đêm khuya hay bình minh ấm
Ở đâu cũng có em
Lúc xuân sang hay mùa thu tới
Ở đâu cũng có em
Những khi vui hay buồn tả tơi
Người nhớ nhé, nếu còn nhớ thì ở đâu cũng có em. Không ai đủ mạnh mẽ để điều khiển trái tim mình không đau khi cuộc tình hấp hối. Nhưng em đã trả lại yêu thương về chốn cũ. Ừ, thôi thì cứ vậy. Bờ vai ấy sẽ cần thiết hơn cho một người khác. Ngoảnh lại, còn gì cho nhau?
Em vẫn tin rằng mỗi con người sinh ra trên trái đất này luôn để dành cho một người nào đó. Một đời rồi mãi đi tìm... Em vẫn hay nói " đừng thề", bởi lời thề luôn mắc cạn. Người thấy không? Người thề chi, rồi giờ người lại quên lời thề? Rẽ qua lối nhỏ, về nơi- hạnh- phúc-không-có-em, chúc người rồi hạnh phúc. Thứ lỗi vì đã đánh cắp khoảng trời trước kia của người.
Mất bao lâu để thương nhớ một người? Mất bao lâu để quên đi một người? Sẽ chẳng có ai mạnh dạn vỗ vào ngực mình khẳng định điều ấy cả. Bởi vì " khi loay hoay phía nào cũng là nỗi nhớ mới thấy trái tim mình đáng sợ" ( NPV).
Mặt trời đang lên
Giọt sương tan mau...
Ngày mai gió sẽ cuốn trôi đi tất cả, thật xa, thật lâu..Có thể nắng sẽ lại về, dù nắng có mong manh...

Song: Ở đâu cũng có em - Trần Thái Hòa
Link: https://www.youtube.com/watch?v=FsyHPwju8Yw

Một đêm thiền, anh có tin không?

Chẳng hiểu sao tối hôm qua, trong cái tĩnh mịch của đêm, chân cứ bước đi mãi, bước đi mãi... Rồi dừng trước mặt là một ngôi nhà, cũng không phải là ngôi nhà, chùa cũng không phải là chùa, am cũng không phải là am, thánh đường cũng không phải thánh đường... Chẳng thể miêu tả nổi cái nơi ấy, nhưng là thứ gì rất lạ... Một mùi nhang thơm phảng phất, khói nồng quyện cùng mùi thơm đỗ quyên... Ánh sáng của những ngọt đèn cầy leo lét nhưng lại ấm áp. Thả đôi dép bên ngoài, tôi bước lên thềm. Nghe tiếng người, đàn cá vàng dưới ao ở lối vào đánh nước sóng sánh.
- Bẩm thầy, con ngồi được không?
- Con hãy múc gáo nước đằng kia rửa mặt, rửa tay và chân, rồi vào đây. - Vị thiền sư đang nhắm nghiền mắt, ngồi chắp bằng bên bàn hương. Bên trên đức Phật từ bi đang nhắm nghiền mắt, miệng nhoẻn cười hiền từ.
- Bẩm thầy, làm sao có thể vá lại một trái tim đã vỡ?
- sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm. Con phải mở lòng khoan dung, lượng thứ cho chúng sanh. Cho dù họ xấu bao nhiêu, họ làm tổn thương con bao nhiêu. Con cần phải buông bỏ. Không có gì là mãi mãi cả, vui sướng lẫn khổ đau. Mỗi vết thương sẽ là 1 sự trưởng thành, con phải cám ơn những ai đã đem đến những đau thương ấy.
- Con đã buông bỏ, vậy nên con lại đang mang mối bận tâm khác, cứ canh cánh trong lòng
- Cùng là chiếc bình tại sao con lại chứa độc dược? Cùng một mảnh tâm, tại sao con lại chứa nhiều phiền não như vậy? Chân lý của nhân sinh chỉ chứa trong cái bình đơn điệu này thôi
 Tôi thấy mình im lặng trong chốc lát, đủ để nghe mùi thơm thoang thoảng của nhang khói đang lan tỏa quanh mình. Ánh sáng lấp lánh nơi đầu chóp đèn cầy hình như làm mắt mình nhòe đi. 1 giọt thủy tinh rơi khẽ khàng trong không khí tĩnh mịch. Rồi giọng của vị sư già lại ôn tồn
- Đến là ngẫu nhiên, đi là tất nhiên. Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn thì rất khó cảm thông cho người khác. Chúng ta không thể thay đổi được thế giới xung quanh, nên chúng ta đành sửa đổi chính mình. Con có lòng yêu thương vô tư, rồi con sẽ có tất cả
- Bẩm thầy, con đã cho đi bằng tâm từ bi, gội rửa mình bằng thứ nước thánh trên đền thánh, quẳng đi tất cả vũ khí...nhưng vẫn chưa thấy niết bàn
- Không phải ai tốt hết thẩy đều thấy niết bàn. Nó không rõ ràng như con muốn, nhưng nó sẽ đến, trong từng bước chân con đi, trong từng lời con nói, trong từng thái độ con sống. Hãy cứ tin!
- Niềm tin le lói trong con đang dần chập tắt, bẩm thầy.
- Chèo nhanh hay chèo chậm là tùy theo căn cơ, sở nguyện của chúng sinh. Có chèo ắt tới.
Rồi bỗng đâu gió thổi, tôi ngước mặt lên nơi đức Phật vẫn mỉm cười hiền từ, ánh sáng ngoài sân soi bóng cây rũ mình trong đêm. Tôi đứng dậy, lọ mọ tìm đôi dép xỏ chân vào, bước đi vội rồi không may sẩy chân mình té xuống ao sâu. Đang chới với thì nước ao lại hóa ra nước biển. Cái thứ nước trong xanh rõ ràng. Tôi ngoái lại nhìn nơi vị sư già ngồi khi nãy để kêu cứu thì hỡi ơi, ngôi nhà đã biến đâu mất, chỉ còn là một cái sân gạch ong và một bóng cây to. Tôi quẫy chân chấp chới, tay khuya khoắng trong nước biển để đủ ngoi mặt lên khỏi nước và hình như tôi cất tiếng gọi
- D...d....cứu..emmmmm....
Tôi vẫn không hiểu sao tôi gọi cái tên ấy, mà hình như tôi cũng không nhớ mình có gọi không. Thì bỗng nhiên có con cá voi màu xanh rất to xuất hiện bên cạnh tôi. Nó to quá nên làm tôi phát sợ, ánh mắt của nó khá dữ, bơi ngay cạnh sườn tôi. Tôi loạng choạng thấy mình lại bị hụt xuống nước, lại thấy mình cố quẩy để hớp không khí trên kia. Tay tôi chạm được một thanh củi đang trôi nổi. Quay qua thì cá voi đã đi đâu mất. Tôi lại thấy một con bò nước, nhưng cái đầu là gương mặt của vị thiền sư lúc nãy. Con cá bơi đến gần, đưa ánh mắt già nua và buồn rầu của vị thiền sư nhìn tôi. Tôi quên mất mình đang cầm cái gì, tôi quên mất mình không biết bơi, bỗng dưng tôi thấy mình nổi. Nổi giữa biển mênh mông...
Giật mình tỉnh giấc, hóa ra tôi mơ, nước mắt mình vẫn còn đọng trên gối. Một giấc mơ thiền, và rõ, rõ mồn một, đến độ tôi không tin là tôi đã mơ. Ai đó giải thích dùm tôi, giải mộng dùm tôi giấc mơ cá voi kì lạ này không?
Nhất định tôi phải viết lại. Vì một giấc mơ kì lạ và rõ ràng. Tôi không chắc những vị phật gia tu hành ai cũng mơ một giấc mơ như thế. Nhưng thật là ngộ ra nhân sinh nhiều lắm. Những lời vị thiền sư nói cứ như nghe kinh kệ từ đâu đó... Anh có tin không?