Chúng ta được sinh ra trong một vũ trụ đầy sao sáng trải dài trên bầu trời khuya, trên hòn đảo ngút ngàn nơi đại dương bao la. Là nơi mà người lữ khách đi qua để lại chiếc bóng dài theo năm tháng.
" Nếu một mai em sẽ qua đời...hoa phủ đầy người...
Dấu chân sâu in vết không lâu.."
Một chút réo rắt của violon làm lòng người lắng lại. Liệu rằng anh sẽ yêu em cả trong cõi chết?! Chết không có nghĩa là hết. Chết chỉ là đi đến tinh cầu LƯU TRỮ, ở nơi đó người chết sẽ gặp nhau và không nguôi nhắc nhớ về người đang sống, như chúng ta vậy. Những dư âm ngọt ngào hay đắng cay, nơi tinh cầu ấy người sẽ vẫn mỉm cười hay bật khóc mỗi khi gió mùa thổi về qua...
Thạch thảo tím - thời gian tím đã chết. Vì sao không là màu sắc khác mà lại là thạch thảo? Có ai đã từng nghe câu chuyện Ami và Edible sẽ càng thêm thấu hiểu ý nghĩa của thạch thảo. Vẫn chờ em, vẫn chờ đợi em. Nhạc sĩ Phạm Duy đã phổ nhạc từ ý bài thơ L'adieu của Guillaume Apollinaire (28 August 1880-09 November (1918). Xin trích dẫn:
* L'Adieu
J'ai cueilli ce brin de bruyère
L'automne est morte souviens-t'en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps Brin de bruyère
Et souviens-toi que je t'attends
J'ai cueilli ce brin de bruyère
L'automne est morte souviens-t'en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps Brin de bruyère
Et souviens-toi que je t'attends
* Lời vĩnh biệt (Nhà thơ Bùi Giáng dịch)
Ta ngắt đi một cành hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ không tương phùng được nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó...
Chẳng còn gì nữa đâu...Mà kể mà trách nhau... Có đôi khi, một phút giật mình đứng lại, còn gì nữa đâu mà gọi mãi nhau... Còn gì nữa đâu, gom kỉ niệm hong khô ngày tro bụi, nụ hồng ướp bằng nước mắt đêm khuya, những cánh vạc thăng thiên thành cánh sao trời...
Đức Tuấn làm ám ảnh quá khi gọi khan " Đừng bỏ em một mình". Nơi hoang vắng, từ trong lòng đất, trong bóng tối hơi đất ẩm, tiếng vọng gọi bất lực. Hỡi người, đừng bỏ em một mình. Cô gái nằm trong quan tài, linh hồn yếu ớt nghe tiếng lạnh người của đinh - hạ huyệt. Ta bị ám ảnh! Ám ảnh ở cái ý niệm mãnh liệt của cô gái không muốn bị bỏ lại cô đơn một mình, không muốn sẽ bị lãng quên. Những ca từ ma quái và giọng hát mộng mị của Đức Tuấn cứ ám ảnh khôn nguôi.
Rồi là sự dỗ dành " Em có thấy không nắng chiều rực rỡ...Chớ buồn gì khi tan nắng đêm về...Cho thuận đường âm dương bước đi "
"Từng vạt nắng chói chang, còn chảy loang trước hiên.
Từng vạt nắng ấm êm, còn là bao ước nguyện"
Nhạc sĩ Phạm Duy dùng từ " vạt " và tôi thích. Bởi không phải là ánh nắng của đầu ngày, không phải là tia nắng của buổi trưa, mà là " vạt nắng" của cái ban chiều sắp tắt và rất đắt - rất mong manh - rất tan nhanh.
Rồi khi qua đời, người ta sẽ mang theo những gì? Tiền tài, danh vọng? Không! Chỉ có chút hồn mong manh là được mang đi. Trả lại tất cả, kể cả thân xác cũng hóa cát bụi trả về hư không. Con người đôi khi mải mê chạy theo nhiều ham muốn, tham vọng để thỏa mãn bản thân. Quên đi sự quan tâm cho người thân, bạn bè, đôi khi quá ít ỏi. Để đến khi không còn sự hiện hữu bên đời nữa, lúc đó mới nhận thấy mình đã vô tình đánh mất những khoảnh khắc mà có thể mang lại sự ấm áp sưởi ấm trái tim nhau...
Có rất nhiều, vô vàn những cuộc chia tay rời bỏ thế gian để trở về với cõi hư không. Và rõ ràng, con người là loài cô đơn nhất, giữa nhịp sống và cái chết. Vậy chớ buồn gì trong giây phút chia lìa, sống trọn vẹn từng ngày cho nhau, không hoang phí duyên nhau...
Đã lâu rồi đã không còn biết hờn giận. Bởi có thời gian đâu mà dỗi. Thời gian để yêu nhau còn không có! Tình yêu là thứ duy nhất chúng ta có thể mang theo mình khi xa rời... Vậy yêu em đi nhé, yêu cả trong cõi chết...mang theo!
Chỉ là mình lang thang mênh mông đêm khuya cùng Requiem.......
Ta ngắt đi một cành hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ không tương phùng được nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó...
Chẳng còn gì nữa đâu...Mà kể mà trách nhau... Có đôi khi, một phút giật mình đứng lại, còn gì nữa đâu mà gọi mãi nhau... Còn gì nữa đâu, gom kỉ niệm hong khô ngày tro bụi, nụ hồng ướp bằng nước mắt đêm khuya, những cánh vạc thăng thiên thành cánh sao trời...
Đức Tuấn làm ám ảnh quá khi gọi khan " Đừng bỏ em một mình". Nơi hoang vắng, từ trong lòng đất, trong bóng tối hơi đất ẩm, tiếng vọng gọi bất lực. Hỡi người, đừng bỏ em một mình. Cô gái nằm trong quan tài, linh hồn yếu ớt nghe tiếng lạnh người của đinh - hạ huyệt. Ta bị ám ảnh! Ám ảnh ở cái ý niệm mãnh liệt của cô gái không muốn bị bỏ lại cô đơn một mình, không muốn sẽ bị lãng quên. Những ca từ ma quái và giọng hát mộng mị của Đức Tuấn cứ ám ảnh khôn nguôi.
Rồi là sự dỗ dành " Em có thấy không nắng chiều rực rỡ...Chớ buồn gì khi tan nắng đêm về...Cho thuận đường âm dương bước đi "
"Từng vạt nắng chói chang, còn chảy loang trước hiên.
Từng vạt nắng ấm êm, còn là bao ước nguyện"
Nhạc sĩ Phạm Duy dùng từ " vạt " và tôi thích. Bởi không phải là ánh nắng của đầu ngày, không phải là tia nắng của buổi trưa, mà là " vạt nắng" của cái ban chiều sắp tắt và rất đắt - rất mong manh - rất tan nhanh.
Rồi khi qua đời, người ta sẽ mang theo những gì? Tiền tài, danh vọng? Không! Chỉ có chút hồn mong manh là được mang đi. Trả lại tất cả, kể cả thân xác cũng hóa cát bụi trả về hư không. Con người đôi khi mải mê chạy theo nhiều ham muốn, tham vọng để thỏa mãn bản thân. Quên đi sự quan tâm cho người thân, bạn bè, đôi khi quá ít ỏi. Để đến khi không còn sự hiện hữu bên đời nữa, lúc đó mới nhận thấy mình đã vô tình đánh mất những khoảnh khắc mà có thể mang lại sự ấm áp sưởi ấm trái tim nhau...
Có rất nhiều, vô vàn những cuộc chia tay rời bỏ thế gian để trở về với cõi hư không. Và rõ ràng, con người là loài cô đơn nhất, giữa nhịp sống và cái chết. Vậy chớ buồn gì trong giây phút chia lìa, sống trọn vẹn từng ngày cho nhau, không hoang phí duyên nhau...
Đã lâu rồi đã không còn biết hờn giận. Bởi có thời gian đâu mà dỗi. Thời gian để yêu nhau còn không có! Tình yêu là thứ duy nhất chúng ta có thể mang theo mình khi xa rời... Vậy yêu em đi nhé, yêu cả trong cõi chết...mang theo!
Chỉ là mình lang thang mênh mông đêm khuya cùng Requiem.......