#Khi thế giới ngã nghiêng!!!
#Cầu mong bạn tìm được sự thanh thản và bình yên trong thế giới có nhiều điều bạn chưa hiểu được...
#Cầu mong cho nỗi đau bạn chịu, cũng như xung đột bạn từng trải, sẽ cho
bạn sức mạnh để vươn lên mà giáp mặt thử thách với lòng dũng cảm, lạc
quan.
#Cầu mong bạn luôn biết rằng có ai đó vẫn hiểu và yêu bạn. Và, người ấy luôn ở cạnh bạn cả vào lúc bạn thấy cô đơn nhất
#Cầu
mong bạn khám phá ra sự sâu sắc và tốt bụng của người khác để tin vào
cuộc sống bình yên. Một cử chỉ làm yên lòng, một nụ cười nồng ấm đem cho
bạn, mỗi ngày. Hãy nhớ: mặt trời luôn chiếu sáng muôn vật, dù cho cơn
bão có kéo dài đến tận nơi đâu
#Cầu mong bạn tin tưởng rằng: người
thật lòng yêu bạn là người không ở gần, nhưng bạn vẫn cảm nhận được lòng
thương yêu và sự quan tâm từ nơi họ
#Cầu mong bạn vẫn nhớ: trong
cuộc sống đời thường, có va chạm và khổ đau bạn đã gặp, vẫn ít hơn so
với mơ ước và nỗi niềm hạnh phúc, bạn đang có
#Cầu mong những gì bạn thấy có thiếu sót trong hiện tại, sẽ trở thành thế mạnh của bạn, trong tương lai
#Cầu mong cho bạn nhìn thấy tương lai của mình tràn đầy nhiều hứa hẹn và có khả năng trở thành hiện thực
#Cầu mong bạn có sức để tự quyết định cho mình trong hoàn cảnh gặp
chuyện xấu xa tệ hại mà không bị ai phê phán về kết quả, đã diễn ra.
#Cầu mong bạn luôn trao cho người khác món quà mà bạn nhận được từ ai
đó, như chứng tích của lòng thân thương, người người gửi đến
#Autumn
Tôi luôn nghĩ về 1 ngày của anh sẽ bắt đầu như thế nào, có lặp lại và
nhiều khoảng rỗng hun hút khe gió như tôi không. Ở nơi xa lạ, tôi nhận
thức rõ mình sẽ không thể tìm lại những gì, mọi thứ mong muốn trong quá
khứ chỉ phục hồi khi nhắm mắt lại và tưởng tượng. Nhưng anh, vẫn sẽ thấy
hình bóng tôi ở nơi cũ, vẫn phải sống trong từng góc quen thuộc đó. Và
hình ảnh tôi còn sót lại ở những nơi đó là gì, từng lời nói, từng cử chỉ
của tôi, anh còn có thể nhớ rõ được không...
#Chuyến #xe #bus số 19
Chỗ ngồi làm việc quay hướng trực diện ra đường chính. Ngày nóng hay
lạnh, trời mưa hay ráo... thì những chuyến xe bus vẫn ngược xuôi đón -
thả khách. Chẳng hiểu là trùng giờ, trùng phút hay trùng giây, cứ buông
việc ngước mặt lên là chuyến xe 19 xịch tới.
Một ngày mưa... Vừa buông cây bút cái cạch vào hộc bàn, hớp vài ngụm nước, chuyến xe 19 xịch tới, cửa trước cửa sau mở bung.
Khách lần lượt xuống khỏi xe. Một cặp trai gái có vẻ cãi vã. Vừa ra
khỏi xe cô gái xách giỏ bước vội. Chàng trai níu lại nói gì đó có vẻ
giận dữ. Cô gái giật tay lại. Đôi co vài câu rồi òa khóc. Chàng trai có
vẻ như đang phân trần xin lỗi. Cô gái ôm mặt rưng rức. Một lúc rồi cả
hai đi mất. #Yêu hay không yêu gì đều mệt như nhau!
Một ngày trời hạ lạnh và sương mù dày. Tưởng như cách đôi ba bước chân
đã nhìn không rõ mặt nhau. Vừa buông việc chuẩn bị về. Ngước mắt ra cửa.
Xe 19 trờ tới thả khách. Cửa điện tử để trạm kế tiếp là Taylor. Chả
biết là đâu vì chưa từng đi bus khu này. Hôm nào kẹt lắm thì book Uber
mà về. Trời phủ một màu u ám và mù giăng. Lại tò mò nhìn họ, những người
hay đi chuyến xe 19. Một người đàn bà có thể nói là đen bóng đến độ chỉ
thấy đôi mắt như ánh sao giữa sương mù. Chẳng hiểu bà ta đang khoác thứ
thời trang gì trên người. Chỉ biết là nó không ra kiểu gì sất. Chân
mang boot cao tới gối. Áo choàng lũ thũ phủ tới gót giày, còn khoác thêm
áo da bên ngoài. Có vẻ bà ta có bệnh. Nhìn bước chân đi và nhịp thở rất
khó nhọc. Đã vậy còn vừa châm một điếu thuốc đưa lên môi. Bờ môi khô
đen nhúm. #Cuộc
đời là một hành trình vất vả. Để đến cuối đường, người ta phải leo qua
biết bao ngọn núi phải băng qua biết bao con sông lắm cỏ nhọn dưới đáy.
Một ngày nắng ráo... Tháng 11, 5 giờ chiều sụp tối thui như 7 giờ đêm.
Bỏ cuốn sổ tay vào giỏ xách, chải lại mái tóc rối cả ngày lu bù bận. Đèn
hiệu tiệm bán hàng đối diể nhấp nháy. Xe 19 thắng gấp, bung cửa nhanh,
có vẻ xe vừa trễ vài phút thả khách. Người trên xe tung ra bước vội.
Người đàn ông mang balo có vẻ gấp, va phải thằng Andy bán dạo. Tôi biết
Andy vì đôi khi đi ăn trưa cách 1 block đường hay nói chuyện láo lếu vài
câu. Cú hích mạnh, làm tung cái túi đựng đầy vớ và headphone, mọi thứ
rơi vãi... ngay trước chuyến bus 19 và trước mắt tôi. Người đàn ông,
người đi bộ, người ra từ chuyến xe 19, người chuẩn bị lên xe 19... da
trắng hay da đen... bu lại nhặt lượm đồ rớt và bỏ vào túi Andy. 5 giờ
chiều! Trời tối như 7 giờ đêm! Chuyến xe bus 19! Và như có nắng!
....( còn tiếp )....
Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015
Một lần nào...
Tháng 10 - Để mùa thương rót gió vào lòng...
#Tên
#Tên
Có những ngày vờ như chẳng thấy cơn mưa rất vội như chiều nay. Tự tìm thấy một chút yên trong chăn ấm, một tách mật ong nóng, đọc tiếp quyển sách quen thuộc, nghe vài bản nhạc. Đến cả cơn bão đang ở trên kia cũng phải rời xa, nhường cho cái ung dung tự tại. Mặc ai vội vã thì cứ vội. Yêu thương mang đến cho ta nhiều thứ, nhiều nhất là một cái tên. Đừng bất ngờ khi bất chợt nhìn lại, ta bỗng ngỡ ngàng thấy ta cũng là một trong những cái tên gọi, trong cuộc tình lang thang của hai người. Những lúc ngồi ưu tư, bạn đồng nghiệp hỏi “ viết gì đó, hãy viết ra cái gì đó có ý nghĩa, rồi xem lại coi nó ra sao”. Tôi viết cho thành phố ngày nắng xanh, đưa chân về Hàn Thuyên, tìm lấy chỗ ngồi ô cửa thân quen. Tôi viết cho những hành trình đi xa, một lần trễ giờ chuyến bay, một lần trễ hẹn trên sân ga, một người thấp thỏm đợi chờ. Tôi viết cho #những #gì #tôi #nhớ. Rõ khổ! Tôi lại nhớ quá nhiều!!! Tôi nhớ từng gương mặt và từng cái tên thân quen đến xa lạ, có khi chỉ thoáng gặp #một #lần.
#Một #lần #nào
Một lần nào
Mình đi lại con đường xưa không anh
Dù đã trễ mùa hoa sứ không còn nở nữa
Và chốn cũ đã thay mùa mưa nắng
Đi lại một lần rồi mãi mãi xa xăm
Tháng 10, mưa nhiều hơn, bão nhiều hơn. Người Sài Gòn vẫn cứ yêu, dẫu là trong giông bão. Tình yêu ấy hẳn là to lớn lắm, đủ để vực dậy một con người nằm trong chăn trên căn gác trong một ngày giữa muôn trùng gió.
Những mùa hoa bỏ lại sẽ nhớ hoài bước chân ai về Mùa Thu. Người nhắc em “ đời còn khổ em nhé” Trái tim thì ấm, nước mắt thì đắng, hoa đỗ quyên thì thơm.
#Một #lần #nào
Tháng 10 - ngủ đi em, mùa gió sẽ qua... Đẹp và buồn là hình hài của gió. Người ta nói “ khi vui thì viết thư tình, khi buồn thì hát những bản tình ca” Biên niên sử linh hồn của nhân loại được thêu dệt nên từ những bản tình ca. Và từ đó, cũng khác xưa nhiều. Đúng như anh nói, ta sẽ bắt gặp nhau đâu đó, giữa bao la cuộc đời. Thì bởi thế, nên ta bắt gặp một Hàn Thuyên vắng lặng đến vậy. Chẳng hiểu vì sao chân ta rảo bước qua biết bao con đường Sài Gòn, thế nhưng khi ta viết khi ta nhắc khi ta nhớ, chỉ có mỗi Hàn Thuyên. Chắc là những ngày gió, ta tìm nơi trú ngụ cho qua mùa, Hàn Thuyên đã vỗ về bằng những câu chuyện tình xao xác. Chắc là những cảm xúc không hề mang định nghĩa, ý niệm. Rồi những cơn mưa hôm nay và những câu chuyện tình hôm qua, mãi mãi vẫn hiện hữu, cùng Hàn Thuyên. Và anh biết không, những câu chuyện tình luôn bắt đầu bằng những dấu chấm hỏi.
#Một lần nào - cho ngày gió và nỗi nhớ
Gấp lại cuốn tiểu thuyết tình yêu có cái kết thúc đẹp. #Yêu như là gió, tự nhiên như ngày và đêm. Để một ngày đẹp trời, bản thân nhân loại sẽ tự tìm về với chính mình trong tuổi đá ngây ngô. Để biết giữa nét mực hữu hình kia, tình yêu vẫn là hư vô, dẫu chìm khuất nhưng luôn tồn tại. Dẫu là lặng lẽ, dẫu là ngang bướng, dẫu là hanh hao... thì điều tuyệt vời nhất luôn luôn là khi biết mình rồi sẽ yêu một ai đó.
Hoa sữa mùa thu
Tháng 9, trời đã vào thu, rong ruổi nơi này... nhớ hương hoa sữa
mùa thu những ngày... mới hôm qua mà đã như xa xôi...
Anh và tôi, chúng ta đều quên một điều rằng... mọi thứ đều để lại dư vị của chính nó, kể cả yêu thương. Ta bước qua những ngày tháng 7 đầy ngơ ngác, những đêm tháng 8 nhiều hụt hẫng, để rồi bước sang tháng 9 với những êm đềm của mùa thu đang nhón chân rón rén bước sang. Chúng ta, như tất cả những con người trên quả địa cầu này, cùng bước qua mùa thu theo những cách hoàn toàn khác nhau.
#Em #nhớ yêu thương ngày ấy đã tan theo những nụ hoa cuối mùa...
Có khi chỉ là khi chúng ta từ chối nhìn nhau khi những giọt nước thiên thần dâng lên trong mi mắt. Có khi chỉ là khi chúng ta từ chối nhìn nhau bằng một nụ cười.
650 ngày xa nhau, chúng ta đã quên mùi áo nhau, chúng ta đã quên những chuyện lẻ tẻ về nhau...
24/11/2013 -- 12/2013 -- 1/2014 -- 4/2014 -- 5/2014 -- 6/2014 -- 7/2014 -- 8/2014 ...
Quên bắt đầu từ nhớ và sau đó là thời gian trôi...
Chỉ có hương hoa sữa còn vương trong gió. Nghe nói những quán cà phê quen thuộc là để cho mình khỏi cô đơn. Đã 650 ngày không lê lết bàn chân mỏi về qua quán cũ. Chắc là trái tim đang ngập nắng. Và khi những con đường hẹp uốn lượn đong đầy màu sắc lãng mạn bởi hàng cây trơ trụi lá nổi bật giữa nền trời xanh biêng biếc, trên lá vàng mướt, em lại muốn quay trở về Mundelein IL, để lại lê lết đôi chân gầy từ Double tree để ra trạm xe điện, và tay lại thu lu trong gió lạnh. Ở đó có con đường rất giống con đường hoa sữa, tháng 10 ta đã cùng đi qua. Ở đó có quán cà phê rất giống Ciao Nguyễn Huệ, những ngày mưa chúng ta hay ngồi hàn thuyên tận khuya.
Hương hoa sữa như len lỏi ra tận biên ải xa xôi một chiều tím nhạt. Khi người và bò lẽo đẽo theo nhau trở về sau phiên chợ trưa. Có lẽ nào anh quên thật sao?! Chợt nhớ hồi 2 tháng trước, đứa bạn rủ đi quán Việt uống cà phê. Ngậm một ngụm đầu, vị đắng cà phê theo kiểu việt đọng lại nơi đầu lưỡi. À! Có ai đi về lướt qua ngôi nhà 33B?! Ngụm thứ hai, bỗng chợt òa. A! Gốc hoa sữa có khắc tên xưa kia chắc không còn. Ai đó đốn đi chăng, cũng có khi cây già tróc vỏ mất rồi!!! Nơi này chập tối, cũng có cái lãng mạng của riêng nó. Bất giác, thèm cái lãng mạn đêm Mèo Vạc, lất phất mưa và sương mù, khói thuốc từ đôi môi hong khô qua bao mùa hòa trong sương đêm, chẳng thấy đường đi...
Mùa thu Sài Gòn cũng có lá vàng, lang thang Phạm Ngọc Thạch, Hồ Con Rùa, nhà thờ Đức Bà... Vắng em bây giờ chiều về, anh thôi đón đưa, nhỉ???
Hà Nội mùa thu lá lộc vừng ven hồ Tây nhắc nhớ. Tóc ai bay ngang lưng trời thế kia??? Em là Kim Ngưu đấy, ngang tàng và cứng đầu! Một sáng sớm thức giấc với những hư hao, cầm trên tay bức ảnh vẫn nụ cười ấy - ánh mắt ấy - đôi môi ấy... duy chỉ có con người là không còn dành cho em.
Hoa sữa mùa thu lại về. Niềm day dứt không phải không có, chỉ là nó nằm đâu đó, để lâu lâu lại nhắc nhớ. Những ngày cuối tháng 8, nắng gay gắt và nóng như thiêu chẳng thua gì Sài Gòn, nơi này có người vội vã che đầu cho em khi vụt chạy ra khỏi nhà. Cảm giác nhẹ nhàng và bình thản, như trong cơn mưa, em vẫn bước đi, ngoảnh đầu nhìn lại mỉm cười thật tươi với những tháng ngày đã qua. Và người ta, không phải là anh, sẽ đứng ở cuối con đường, đợi em!
Anh và tôi, chúng ta đều quên một điều rằng... mọi thứ đều để lại dư vị của chính nó, kể cả yêu thương. Ta bước qua những ngày tháng 7 đầy ngơ ngác, những đêm tháng 8 nhiều hụt hẫng, để rồi bước sang tháng 9 với những êm đềm của mùa thu đang nhón chân rón rén bước sang. Chúng ta, như tất cả những con người trên quả địa cầu này, cùng bước qua mùa thu theo những cách hoàn toàn khác nhau.
#Em #nhớ yêu thương ngày ấy đã tan theo những nụ hoa cuối mùa...
Có khi chỉ là khi chúng ta từ chối nhìn nhau khi những giọt nước thiên thần dâng lên trong mi mắt. Có khi chỉ là khi chúng ta từ chối nhìn nhau bằng một nụ cười.
650 ngày xa nhau, chúng ta đã quên mùi áo nhau, chúng ta đã quên những chuyện lẻ tẻ về nhau...
24/11/2013 -- 12/2013 -- 1/2014 -- 4/2014 -- 5/2014 -- 6/2014 -- 7/2014 -- 8/2014 ...
Quên bắt đầu từ nhớ và sau đó là thời gian trôi...
Chỉ có hương hoa sữa còn vương trong gió. Nghe nói những quán cà phê quen thuộc là để cho mình khỏi cô đơn. Đã 650 ngày không lê lết bàn chân mỏi về qua quán cũ. Chắc là trái tim đang ngập nắng. Và khi những con đường hẹp uốn lượn đong đầy màu sắc lãng mạn bởi hàng cây trơ trụi lá nổi bật giữa nền trời xanh biêng biếc, trên lá vàng mướt, em lại muốn quay trở về Mundelein IL, để lại lê lết đôi chân gầy từ Double tree để ra trạm xe điện, và tay lại thu lu trong gió lạnh. Ở đó có con đường rất giống con đường hoa sữa, tháng 10 ta đã cùng đi qua. Ở đó có quán cà phê rất giống Ciao Nguyễn Huệ, những ngày mưa chúng ta hay ngồi hàn thuyên tận khuya.
Hương hoa sữa như len lỏi ra tận biên ải xa xôi một chiều tím nhạt. Khi người và bò lẽo đẽo theo nhau trở về sau phiên chợ trưa. Có lẽ nào anh quên thật sao?! Chợt nhớ hồi 2 tháng trước, đứa bạn rủ đi quán Việt uống cà phê. Ngậm một ngụm đầu, vị đắng cà phê theo kiểu việt đọng lại nơi đầu lưỡi. À! Có ai đi về lướt qua ngôi nhà 33B?! Ngụm thứ hai, bỗng chợt òa. A! Gốc hoa sữa có khắc tên xưa kia chắc không còn. Ai đó đốn đi chăng, cũng có khi cây già tróc vỏ mất rồi!!! Nơi này chập tối, cũng có cái lãng mạng của riêng nó. Bất giác, thèm cái lãng mạn đêm Mèo Vạc, lất phất mưa và sương mù, khói thuốc từ đôi môi hong khô qua bao mùa hòa trong sương đêm, chẳng thấy đường đi...
Mùa thu Sài Gòn cũng có lá vàng, lang thang Phạm Ngọc Thạch, Hồ Con Rùa, nhà thờ Đức Bà... Vắng em bây giờ chiều về, anh thôi đón đưa, nhỉ???
Hà Nội mùa thu lá lộc vừng ven hồ Tây nhắc nhớ. Tóc ai bay ngang lưng trời thế kia??? Em là Kim Ngưu đấy, ngang tàng và cứng đầu! Một sáng sớm thức giấc với những hư hao, cầm trên tay bức ảnh vẫn nụ cười ấy - ánh mắt ấy - đôi môi ấy... duy chỉ có con người là không còn dành cho em.
Hoa sữa mùa thu lại về. Niềm day dứt không phải không có, chỉ là nó nằm đâu đó, để lâu lâu lại nhắc nhớ. Những ngày cuối tháng 8, nắng gay gắt và nóng như thiêu chẳng thua gì Sài Gòn, nơi này có người vội vã che đầu cho em khi vụt chạy ra khỏi nhà. Cảm giác nhẹ nhàng và bình thản, như trong cơn mưa, em vẫn bước đi, ngoảnh đầu nhìn lại mỉm cười thật tươi với những tháng ngày đã qua. Và người ta, không phải là anh, sẽ đứng ở cuối con đường, đợi em!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)