Đi qua Sín Chải, gặp ngay sông Đà, bờ đê 2 bên công nhân đang hì hục cho kịp mùa mưa tháng 6 tới.
Thuỷ điện lớn nhất nhì sau Hoà Bình là sông Đà.

Mùa khô nước rút thấp, có thể thấy đá sỏi dưới lòng hồ
Vào mùa mưa thì nước dâng lên cao ngang mặt đường, tràn ngập cả đường đi và những cây cầu gỗ. Vì vậy cầu gỗ mục hết cả, xe không dám chạy người không dám đi. Người ta đang ngày đêm xây cầu treo.
Tới đây rồi thì mới thấm thía " Tây Tiến"
Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống....là như thế nào. May là buổi sáng ăn nhẹ, chứ không tha hồ mà hò. Tháng 4 vào mùa đốt đồng, các cánh đồng và trên núi đều có vẻ xác xơ tiêu điều. Người ta đốt rạ, rồi trộn phân bò, đem rải lại đồng, chờ mưa xuống thấm vào đất, sau đó bắt đầu cày cấy cho một mùa vụ mới.
Những ngọn núi khác thì đang được xẻ làm đường. Cung đường cũ ngày mưa quá lầy lội, xe du lịch không thể đi qua. Để phát triển du lịch Tây Bắc, bắt buộc ta phải hy sinh làm đường.
Điều đáng lo ngại là, rừng còn thưa lắm!!!
Từ Lai Châu đi 51 cây số nữa là đến Phong Thổ - Lai Châu Mới. Nơi đây xây dựng khu trung tâm mới với chính sách di dời bà con dân tộc xuống ở. Nhưng hầu như chẳng ai chịu rời bỏ làng mạc, mặc du khu đô thị nhìn như khu phố Tây, mới toanh và sạch sẽ.
Cho nên đi qua thành phố khá lặng lẽ và vắng vẻ. Không khí càng lạnh dần do càng lên cao.
Phố núi chập chùng mây
Tay lạnh bàn tay,tìm túi áo
Đi qua các làng bản, những phiên chợ như thế này rất hiếm khi gặp. Có lẽ là người kinh họ lập nên.

Mua hoa chuối