Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

Những ánh mắt lưu lại trong lòng khách lạ

Có phải tình yêu đến từ đôi mắt?! Chợt nhìn nhau và biết rằng tình yêu đến từ một buổi tối ánh nến lung linh, khi ánh mắt chạm tim nhau...
Và xe lăng bon bon trên hành trình dài... Em đã bắt gặp biết bao ánh mắt, nhưng không còn ánh mắt nào như ánh mắt của ngày ấy. Có những nỗi nhớ mệt nhoài chơi vơi... Em đã bắt gặp biết bao ánh mắt, nhưng không còn ánh mắt nào như ánh mắt của ngày chia xa. Vội đi, mắt buồn vẫn còn vương mãi những giọt sầu xa xôi...
Xe lăn dài trên đường... Có những ánh mắt em bắt gặp vô tư và đầy yêu thương, từ bọn trẻ. Ở cái nơi xa xôi, nơi chỉ có '' mây che trên đầu và nắng trên vai "
Những ánh mắt luôn ám ảnh em trong những hành trình... Những ánh mắt để lại vương vấn trong em bao tiếng thở dài...
Ánh chiều bàng bạc trên những nhánh sa mộc, và có những ánh mắt chìm sâu trong những lo toan vất vả vì cuộc sống...
Những ánh mắt băn khoăn và ngờ vực... sợ rằng đôi vòng tay không ai níu lấy...Sợ rằng...em sẽ không về lại nơi đây...
Vì sao vội đi? Có nhiều lúc muốn thời gian dừng lại, để ngoảnh lại những kỉ niệm, với tay lấy, cất vội vào tim, sợ gió bay ngang vô tình cuốn mất...

Có những lúc muốn thời gian dừng lại ở cuộc hành trình ấy, để thu lại tất cả những ánh mắt ngây thơ mà sao buồn bã của bọn nhỏ... Có những lúc muốn thời gian dừng lại khoảnh khắc ấy, để giữ mãi nụ cười sung sướng của bọn nhỏ...
Em vẫn không yêu bản thân mình đủ lớn bằng tình cảm dành cho bọn chúng. Những đứa trẻ lam lũ kia. Em cũng không hiểu nổi bản thân mình, bao năm qua, chân vẫn cứ đi tìm những nụ cười hư vô như thế...
Dù chỉ là những ánh mắt và cảm xúc thay cho lời nói, nhưng vẫn thấy một sự già dặn và một tuổi thơ với nỗi buồn man mác đầy những ao ước của những đứa trẻ vùng cao - nơi địa đầu của tổ quốc...

Du già, Thài Phìn Tủng, Xín Cái, Mậu Duệ, Mèo Vạc, Đồng Văn...gửi lại những ánh mắt một mùa nắng, gửi lại những ánh mắt một mùa nhớ thương... Gửi lại những ánh mắt trong đêm...xe lao đi vun vút loang loáng những ánh đèn...

Thứ Tư, 21 tháng 5, 2014

Cát bụi & Mộc Miên

Trở về từ cuộc hành trình ra vùng biên ải... Lại có những hẹn hò cho hành trình tiếp theo... Lại có những hẹn hò thật vội đủ để nôn nao...
 Ngồi giữa bóng tối, nghe gió đêm miên man...lại nhớ cái nóng đổ lửa nữa rồi đây. Như dự định ban đầu, đi tìm hoa Mộc Miên trên cao nguyên đá. Mộc Miên với em, không phải hoa gạo không phải hoa pơ lang, Mộc Miên với em là thứ gì khác...là con người...hay đơn giản chỉ là gió và bụi cát...
 Từ một ngày tình ta như núi rừng cúi đầu... em lại nung nấu về với Hà Giang. Qua những chiều buông, bóng in bóng trên triền dốc vắng lặng giữa núi đồi, bóng sa mộc đơn côi cao vút, thổi vào lòng em một nỗi xôn xao mơ hồ..
 Khi bước chân ta về
Đêm khuya nhìn đường phố
Thành phố hoang vu như một lần sau cuộc tình
Kiếp con người rồi cũng trôi nhanh. Mộc miên ơi, ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại?! Mộc miên ơi, cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây?!
Đã đi qua bao con đường đầy cát bụi và gió. Thử tưởng tượng một cơn gió lớn, chỉ sau một đêm, thổi cát bụi lấp tràn cả tinh cầu, rồi người ta nhập nhụa trong đất trong cát mà chết đi. Vũ trụ đầy quyền uy, còn con người thì bé mọn. Rồi hạt bụi nào đó sẽ hóa kiếp thân tôi... 
 Mộc miên, chị đã nhìn thấy em xinh tươi giữa muôn trùng núi đá. Mộc miên, em đã nhìn thấy anh giữa cái chếch choáng bên bát rượu ngô. Mộc miên, con đã thấy bà bên hàng xén liêu xiêu chiều phố núi.
 Con người " sống trăm năm và chết một ngày". Sao mà cô đơn đến thế? Sao mà tội đến thế? Sao không ôm nhau vào lòng để cái cô đơn sâu thẳm ấy tan đi như đêm tan cho ngày lên? Làm sao anh biết đời sống buồn tênh? Ừ, làm sao anh biết... Vì những điều em chưa nói...vì những điều em chẳng muốn nói..
 Mộc miên, em cứ tươi xinh như thế. Để mặt trời nào sẽ soi sáng tim ai. Em hãy cứ hiền ngoan như thế. Để cụm rừng nào lá xác xơ cây lại vực dậy từ vực sâu.
 Mộc miên, em đừng như con phượng hoàng đất, đôi cánh đẹp nhưng lại chẳng lên được non cao. Em hãy là mộc miên, đỏ thẫm giữa núi đồi thinh không, rực rỡ đi qua cái hè chói chang nắng. Em sẽ thấy dòng Nho Quế xanh ngát, em sẽ nghe tiếng dòng Nho Quế chảy dưới thung sâu.
 Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại?!...Lại buông lửng câu hỏi không có người trả lời. Ai không chấp nhận thay đổi là đáng thương, nhưng ai không biết nhớ thương cũng đáng thương không kém.Dù là Kinh hay Mèo, đám phụ nữ cũng sẽ một lần phải đi sau đuôi ngựa, một lần quấn những dây đay vào tay nhẫn nại chờ người đàn ông của mình. Còn yêu thì còn chờ, chẳng khác, không trách móc được thành lời..
 Đôi khi ta lắng nghe Ta. Hồn ta gió cát phù du bay về...
Đối với những dòng sông nhỏ, thì lời hẹn thề của Mùa Thu không là những cơn mưa.

P/S: Cát bụi tình xa - Thu Phương
Link: https://www.youtube.com/watch?v=PxA-ickO2C4

Thứ Ba, 20 tháng 5, 2014

Thun tu không đợi em về

Đêm của ngày sau khi từ biệt Đồng Văn, muốn ngồi viết ngay vì sợ cảm xúc sẽ trôi đi mất... Ngoài kia trời đang nhập nhoàng những ánh chớp xé màng trời, nhưng sao vẫn không mưa?
Đêm tháng 5, ngọn gió vắng bóng trên ngọn chuối bên hiên nhà, bóng cây lặng im, người cũng lặng im... Đã có bao nhiêu đêm đi qua trong đời?! Để rồi xếp vào ngăn kí ức, để rồi khi đêm buông, lại nghe nhoi nhói trong lòng...
 Đồng Văn là gì không biết nữa, cứ hễ đọc lên cái tên là nhấp nhẳng cái cũ đến cái mới đi. Không tìm lại được cái lạnh buốt của Đồng Văn cũ, không tìm lại được váy áo xòe hoa cũ...Chỉ thấy sương, nắng, hoang hoải lạ kì.
 Đã hẹn về Sủng Là, vậy mà chẳng thấy nhau. Ở đây, sa mộc xanh hơn bất kì nơi nào. Từ dốc Phó Bảng nhìn xuống, sa mộc chia Sủng Là biết bao nhiêu ô nhớ. Liệu có còn ô nhớ nào ở lại trong anh không?
 Tháng 5, em đã mong chờ ngày 13. Để rồi vỡ òa trong đêm ấy. Đã tin phép màu là thật. Tháng 5, em mong tam giác mạch vẫn còn đợi em về. May sao Sủng Là vẫn ưu ái để lại một khóm. Liệu có nhành hoa nào bỏ quên lại trong túi áo anh không? Tháng 5, em cũng chờ mong ngày 23...
Nếu ai đã từng đọc " Tiếng đàn môi sau bờ rào đá" thì Sủng Là sẽ là một nỗi nhớ từ khi chưa chạm chân đến. Có tiếng khèn phiêu linh bềnh bồng... Có chàng trai đợi người con gái sau bờ rào, tiếng khèn réo gọi mãi đến tận đêm khuya. Có những bông hoa cúc dại cháy khô - héo rũ bên bờ rào. Sủng Là, chỉ là một cái tên bé xíu, một dấu chấm nhỏ - nếu êm ta ga, có thể lướt qua nhanh mà không hay biết. Chỉ là một khoảnh khắc nhỏ trên đường đi...
 Chẳng biết khi nào em trở lại chợ Đồng Văn. Cái chợ cũ nay đã đìu hiu heo may gió. Chẳng còn người trai thổi khèn khi nào... Chẳng còn cái ấm ấm ngọt dịu của bát rượu ngô nơi biên ải một chiều lạnh ngát... Chẳng còn bọn trẻ con theo mẹ lên chợ, váy áo xòe tung tăng nô đùa...
 Đã không còn ngôi nhà cổ bốc mùi ẩm mốc. Khi vạt nắng chiếu xiên qua những khe hở từ những mảnh ván ghép lại, chăn màn cũ kĩ, giường chiếu lăng im... Có bao nhiêu người đàn bà đã ngồi bên ngưỡng cửa ấy để nhìn ánh nắng chiếu xiên ngoài trời cao?
 Tháng 5, thun tu không đợi em về. Em đã cố tìm... giữa ruộng bắp, giữa núi đá, giữa những thung lũng vắt ngang lưng trời... Phải khó lắm mới biết tên loài cây ấy là thun tu. Nhưng tháng 5, thun tu đã không thể đợi em về...

Bản giao hưởng tháng 5

Lạ lắm, cứ hễ tháng 5 về, mình lại cứ nghe đi nghe lại Serenade của Schubert, không phải nghe vào đêm mà là lúc ban mai. Tháng 5, lại viết cho bản giao hưởng trên tán cây phượng vĩ. Ghét cái không khí và tiết trời oi nồng của tháng 5. Thế nhưng, tháng 5 luôn nhắc - nhớ - yêu vì có quá nhiều kỉ niệm của một thời....
Dù tháng 5 có mưa, nhưng những trận mưa rào vẫn không đủ nước để dội đi cái nắng cháy rực trên những chùm phượng đỏ, cái màu làm rưng rưng nhớ...mùa hè cuối cùng năm ấy, cái màu đọng mãi ở tuổi 17 và nụ cười trong mắt trong veo...
 Mái hiên trải đầy những cánh phượng rũ mình trong mưa vẫn còn đó. Tiếng trống tan trường vẫn văng vẳng đâu đó. Lại thèm cái bàn có 5 chỗ ngồi. Lại thèm về qua để tìm lại bóng áo dài trắng một thời ngày xưa.
Tháng 5 chòng chành trên những đợt sóng biển xa... Lại có biết bao lo âu vội vã thoáng qua. Tháng 5 chông chênh gió...lướt qua nhau vội vàng...
 Tháng 5 về, con đường thay áo mới bằng màu đỏ của phượng vĩ và tím ngát của bằng lăng. Trong vườn nhà bên lại nghe thoảng hương ngọc lan. Tháng 5 kịp cho nhà nông thu hoạch những trái bầu chín căng lủng lẳng trên cành. Những bản giao hưởng mùa hè lại râm ram cùng lũ dế ở cánh đồng bên nhà. Tháng 5 cho ai những đợi chờ... Với tay lấy cọ vẽ lại những mảng màu tươi sáng ấy...với niềm tin chờ mong.
 Nhớ sao là nhớ cái xe cút kít cũ xì, chất đầy những đụn rơm còn thơm vừa cắt, ta lăn lê trên ấy cho áo vươn đầy mùi thơm rơm rạ mùa hè. Giữ lại mãi cái thứ hương thơm đồng nội trên vai áo ngày thơ. Nhớ sao là nhớ tiếng xe bò cục cịch băng qua những con đường đầy nắng, bọn chim sâu sà vào các cánh ruộng vừa tuốt lúa nhặt nhạnh những hạt thóc non còn sót lại.
Có bao nhiêu chuyến xe đã đi qua trong đời? Vẫn mong một chuyến xe tháng 5 sẽ dừng lại mãi... chỉ để nụ cười sáng mãi trên khóe môi.

THÁNG 5

Tác giả: Xuân Quỳnh
Giấc ngủ vừa chợp mắt
Nắng đã về trước cửa
Đêm ngắn phút gần nhau
Ngày dài như nỗi nhớ
Nước sôi ngầu bọt thau
Luộc mình con cá nhỏ
Con cua chín vàng mai
Ẩn vào trong cụm lá
Cỏ dại không người che
Rã rời mang sắc úa...

Nhưng hãy nghe hãy nghe
Trên những cành phượng đỏ
Trong những đầm sen nở
Hương tháng năm lan xa
Màu tháng năm rực rỡ
Tơ giời giăng ngoài sân
Cây bàng xoè trước ngõ
Đêm xanh vời trăng sao
Con ve vàng lột vỏ
Con chim tha rác về
Tháng năm - mùa sinh nở

Tình yêu như tháng năm
Mang gió nồng nắng lửa
Lòng anh là đầm sen
Hay là nhành cỏ úa.

(1967 - Xuân Quỳnh )

P/S: Serenade - Shubert - Piano
Link: https://www.youtube.com/watch?v=uZIX1Hs4u50&list=PL90A27666E2035526&index=9

Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

You’ll remember me when the west wind moves ?

Tháng 5, em trở mình trong cái nắng hanh hao và trời ụn mây đen của những cơn mưa bất chợt. Vì mưa mà có những chiều ráng vàng hắt bóng những tàng cây lên những mảng tường loang nắng. Sắc vàng óng của những ngọn gió tây thổi ngang những cánh đồng vàng lúa chín. Liệu rằng anh có nhớ em khi gió tây thổi ngang những cánh đồng vàng?!
 Nếu đã một lần chìm sâu trong sự bất tận của sắc màu, nhắm mắt để cảm nhận, từng mảng màu xưa cũ cứ nhảy múa lung linh. Chiếc bóng đổ dài trên tháng ngày đã qua. Có những mảng màu chỉ thoáng bắt gặp rất nhanh...vậy mà nhớ mãi. Cũng như mùa hè năm ấy... Những cơn mưa vội vã đến rồi đi, để lại một vùng lá me rơi và bóng chiều hấp hối khi tay vẫy tay từ biệt. Đã đôi lần đứng trước gió trên những cánh đồng vàng. Khi gió lướt qua trên tay để nhảy múa cùng những nhánh vàng, có cảm tưởng như hình bóng của hai đứa trẻ con đang đùa vui trong tiếng cười trong veo giữa cánh đồng chín vàng lúa.
 Người ta vẫn mãi đi tìm tình yêu đích thực.
Đã nhiều năm trôi qua kể từ những ngày hè ấy
Trên những cánh đồng lúa mì
Nhìn những đứa trẻ chạy khi mặt trời dần xuống
Giữa những cánh đồng vàng
Anh sẽ nhớ đến em khi ngọn gió tây thổi
Trên những cánh đồng lúa mì
 Đã từ rất lâu, em thích những nơi nhiều gió nơi hoa cỏ muôn màu. Chỉ để cảm thấy mình nhỏ bé. Chỉ để cảm thấy mình cô đơn. Và rồi thèm thuồng đắng ngắt một chiều lộng gió chỉ để dừng chân quán quen ven đường... Chỉ để mộng mơ yên bình hạnh phúc. Thật khó... Mặc dù em vẫn muốn tin một tình yêu bền vững như ngọn gió tây thổi qua cùng năm tháng... Tháng 5, em vẫn ngóng gió tây mang mưa về. Miên man trong một khúc nhạc ngọt ngào và bình yên đêm khuya...nhưng vẫn không thoát khỏi băn khoăn... Anh có nắm chặt tay em trên cánh đồng vàng lộng gió, hay sẽ đánh mất giữa biển lúa dập dờn những đợt sóng?

Song: Fields of gold
Link: https://www.youtube.com/watch?v=Odx_xNMpk6c

Thứ Năm, 1 tháng 5, 2014

Cúp truyền hình TP.HCM 2014 & mưa

Không nói chuyện chính trị ngày này. Chỉ là tôi yêu thể thao. I love sport! Năm nào cũng vậy, cứ ngày này là háo hức đón đoàn đua. Nhớ thời chú Phạm Khắc còn sống, không đợt đua nào là vắng bóng chú. Pháp có Tour De France. VN, riêng HCM, có Cúp Truyền hình TP. HCM. Là một điểm son của hoạt động thể thao hằng năm.

Tìm cho mình chỗ ngon thiệt ngon, để quyết tâm chụp cho bằng được tấm ảnh cán đích tuyệt vời. Nhưng mà #@*%..( nói sau đi vậy)
Trời trong, mây xanh, thời tiết đẹp. Nhờ hôm qua trời đã mưa một trận ầm ào.






 Khâu hậu cần gần xong, máy chuẩn bị quay.
 Tranh thủ quét qua 1 lần nữa, dọn đường cho đoàn đua.
10h30: Trời tự nhiên sụp sụp, mây đen kéo nhau về. Trời chuyển mưa. Gần như 80% năm nào ngày này cũng phải có một trận mưa to, cho sạch đường - mát đất. Ơ, không nhé, trời nhiều mây, chụp ảnh tối thui. Đừng mưa!
 Đội cổ vũ đã vào vị trí
 Đội kèn cũng đã vào ghế, chuẩn bị tấu khúc khải hoàn.
 Chiếc mô tô dẫn đoàn đầu tiên đã về đến. Trời bắt đầu mưa lộp bộp. Nguy quá, camera hứng mưa, mình cũng hứng mưa, ai cũng hứng mưa...chờ đoàn đua...
 Các cua-rơ phóng về rất nhanh vì đích đến ngay trước mặt. Lo che mưa và canh giây khắc chạm đích, tự nhiên có ông nội nào trùm áo mưa vượt lên che luôn ống kính của mình. Dễ quê ghê. Làm tạch tạch tạch liên thanh cho chục nhát, cũng được vài tấm chạm đích hối hả nhưng tối thùi vì không kịp chỉnh sáng.
 BTC đội mưa trao giải. Mưa ào ào. Mát quá! Áo vàng chung cuộc cũng đã trao giải xong.
 Mưa suốt cả thời gian trao giải. MC vừa tuyên bố bế mạc thì trời quang mây tạnh, ngớt hạt và nắng trở lại. Thiệt là...
Nhưng cái không khí sôi nổi của 1 ngày hội thể thao thật là vui. Mưa lắm, nhưng dân Sài Gòn đội mưa đứng đợi đoàn đua. Vỗ tay reo hò khi chiếc xe đạp đầu tiên chạm đích đến. Band kèn ngồi dưới mưa nghiêm túc thổi theo nhịp của Nhạc Trưởng thật nghiêm túc. Các cua - rơ phóng về đích tranh nhau từng giây. Yêu cái không khí thể thao như thế này. Có mưa cũng chẳng sá gì. Lại hẹn một mùa Cúp truyền hình mới. Trong khi các báo còn đang ăn Lễ, tui up note trước đi vậy ^ ^