Thứ Ba, 20 tháng 5, 2014

Thun tu không đợi em về

Đêm của ngày sau khi từ biệt Đồng Văn, muốn ngồi viết ngay vì sợ cảm xúc sẽ trôi đi mất... Ngoài kia trời đang nhập nhoàng những ánh chớp xé màng trời, nhưng sao vẫn không mưa?
Đêm tháng 5, ngọn gió vắng bóng trên ngọn chuối bên hiên nhà, bóng cây lặng im, người cũng lặng im... Đã có bao nhiêu đêm đi qua trong đời?! Để rồi xếp vào ngăn kí ức, để rồi khi đêm buông, lại nghe nhoi nhói trong lòng...
 Đồng Văn là gì không biết nữa, cứ hễ đọc lên cái tên là nhấp nhẳng cái cũ đến cái mới đi. Không tìm lại được cái lạnh buốt của Đồng Văn cũ, không tìm lại được váy áo xòe hoa cũ...Chỉ thấy sương, nắng, hoang hoải lạ kì.
 Đã hẹn về Sủng Là, vậy mà chẳng thấy nhau. Ở đây, sa mộc xanh hơn bất kì nơi nào. Từ dốc Phó Bảng nhìn xuống, sa mộc chia Sủng Là biết bao nhiêu ô nhớ. Liệu có còn ô nhớ nào ở lại trong anh không?
 Tháng 5, em đã mong chờ ngày 13. Để rồi vỡ òa trong đêm ấy. Đã tin phép màu là thật. Tháng 5, em mong tam giác mạch vẫn còn đợi em về. May sao Sủng Là vẫn ưu ái để lại một khóm. Liệu có nhành hoa nào bỏ quên lại trong túi áo anh không? Tháng 5, em cũng chờ mong ngày 23...
Nếu ai đã từng đọc " Tiếng đàn môi sau bờ rào đá" thì Sủng Là sẽ là một nỗi nhớ từ khi chưa chạm chân đến. Có tiếng khèn phiêu linh bềnh bồng... Có chàng trai đợi người con gái sau bờ rào, tiếng khèn réo gọi mãi đến tận đêm khuya. Có những bông hoa cúc dại cháy khô - héo rũ bên bờ rào. Sủng Là, chỉ là một cái tên bé xíu, một dấu chấm nhỏ - nếu êm ta ga, có thể lướt qua nhanh mà không hay biết. Chỉ là một khoảnh khắc nhỏ trên đường đi...
 Chẳng biết khi nào em trở lại chợ Đồng Văn. Cái chợ cũ nay đã đìu hiu heo may gió. Chẳng còn người trai thổi khèn khi nào... Chẳng còn cái ấm ấm ngọt dịu của bát rượu ngô nơi biên ải một chiều lạnh ngát... Chẳng còn bọn trẻ con theo mẹ lên chợ, váy áo xòe tung tăng nô đùa...
 Đã không còn ngôi nhà cổ bốc mùi ẩm mốc. Khi vạt nắng chiếu xiên qua những khe hở từ những mảnh ván ghép lại, chăn màn cũ kĩ, giường chiếu lăng im... Có bao nhiêu người đàn bà đã ngồi bên ngưỡng cửa ấy để nhìn ánh nắng chiếu xiên ngoài trời cao?
 Tháng 5, thun tu không đợi em về. Em đã cố tìm... giữa ruộng bắp, giữa núi đá, giữa những thung lũng vắt ngang lưng trời... Phải khó lắm mới biết tên loài cây ấy là thun tu. Nhưng tháng 5, thun tu đã không thể đợi em về...

Không có nhận xét nào: