Trở về từ cuộc hành trình ra vùng biên ải... Lại có những hẹn hò cho
hành trình tiếp theo... Lại có những hẹn hò thật vội đủ để nôn nao...
Ngồi giữa bóng tối, nghe gió đêm miên man...lại nhớ cái nóng đổ lửa nữa
rồi đây. Như dự định ban đầu, đi tìm hoa Mộc Miên trên cao nguyên đá.
Mộc Miên với em, không phải hoa gạo không phải hoa pơ lang, Mộc Miên với em là thứ gì khác...là con người...hay đơn giản chỉ là gió và bụi cát...
Từ một ngày tình ta như núi rừng cúi đầu... em lại nung nấu về với Hà
Giang. Qua những chiều buông, bóng in bóng trên triền dốc vắng lặng giữa
núi đồi, bóng sa mộc đơn côi cao vút, thổi vào lòng em một nỗi xôn xao mơ hồ...
Khi bước chân ta về
Đêm khuya nhìn đường phố
Thành phố hoang vu như một lần sau cuộc tình
Kiếp
con người rồi cũng trôi nhanh. Mộc miên ơi, ngày tháng nào đã ra đi khi
ta còn ngồi lại?! Mộc miên ơi, cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi
đây?!
Đã đi qua bao con đường đầy cát bụi và gió. Thử tưởng tượng một
cơn gió lớn, chỉ sau một đêm, thổi cát bụi lấp tràn cả tinh cầu, rồi
người ta nhập nhụa trong đất trong cát mà chết đi. Vũ trụ đầy quyền uy, còn con người thì bé mọn. Rồi hạt bụi nào đó sẽ hóa kiếp thân tôi...
Mộc miên, chị đã nhìn thấy em xinh tươi giữa muôn trùng núi đá. Mộc
miên, em đã nhìn thấy anh giữa cái chếch choáng bên bát rượu ngô. Mộc
miên, con đã thấy bà bên hàng xén liêu xiêu chiều phố núi.
Con người " sống trăm năm và chết một ngày". Sao mà cô đơn
đến thế? Sao mà tội đến thế? Sao không ôm nhau vào lòng để cái cô đơn
sâu thẳm ấy tan đi như đêm tan cho ngày lên? Làm sao anh biết đời sống
buồn tênh? Ừ, làm sao anh biết... Vì những điều em chưa nói...vì những
điều em chẳng muốn nói..
Mộc miên, em cứ tươi xinh như thế. Để mặt trời nào sẽ soi sáng tim ai.
Em hãy cứ hiền ngoan như thế. Để cụm rừng nào lá xác xơ cây lại vực dậy
từ vực sâu.
Mộc miên, em đừng như con phượng hoàng đất, đôi cánh đẹp nhưng lại chẳng
lên được non cao. Em hãy là mộc miên, đỏ thẫm giữa núi đồi thinh không,
rực rỡ đi qua cái hè chói chang nắng. Em sẽ thấy dòng Nho Quế xanh
ngát, em sẽ nghe tiếng dòng Nho Quế chảy dưới thung sâu.
Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại?!...Lại buông lửng câu hỏi
không có người trả lời. Ai không chấp nhận thay đổi là đáng thương,
nhưng ai không biết nhớ thương cũng đáng thương không kém.Dù là Kinh hay
Mèo, đám phụ nữ cũng sẽ một lần phải đi sau đuôi ngựa, một lần quấn
những dây đay vào tay nhẫn nại chờ người đàn ông của mình. Còn yêu thì
còn chờ, chẳng khác, không trách móc được thành lời..
Đôi khi ta lắng nghe Ta. Hồn ta gió cát phù du bay về...
Đối với những dòng sông nhỏ, thì lời hẹn thề của Mùa Thu không là những cơn mưa.
P/S: Cát bụi tình xa - Thu Phương
Link: https://www.youtube.com/watch?v=PxA-ickO2C4
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét