#Khi thế giới ngã nghiêng!!!
#Cầu mong bạn tìm được sự thanh thản và bình yên trong thế giới có nhiều điều bạn chưa hiểu được...
#Cầu mong cho nỗi đau bạn chịu, cũng như xung đột bạn từng trải, sẽ cho
bạn sức mạnh để vươn lên mà giáp mặt thử thách với lòng dũng cảm, lạc
quan.
#Cầu mong bạn luôn biết rằng có ai đó vẫn hiểu và yêu bạn. Và, người ấy luôn ở cạnh bạn cả vào lúc bạn thấy cô đơn nhất
#Cầu
mong bạn khám phá ra sự sâu sắc và tốt bụng của người khác để tin vào
cuộc sống bình yên. Một cử chỉ làm yên lòng, một nụ cười nồng ấm đem cho
bạn, mỗi ngày. Hãy nhớ: mặt trời luôn chiếu sáng muôn vật, dù cho cơn
bão có kéo dài đến tận nơi đâu
#Cầu mong bạn tin tưởng rằng: người
thật lòng yêu bạn là người không ở gần, nhưng bạn vẫn cảm nhận được lòng
thương yêu và sự quan tâm từ nơi họ
#Cầu mong bạn vẫn nhớ: trong
cuộc sống đời thường, có va chạm và khổ đau bạn đã gặp, vẫn ít hơn so
với mơ ước và nỗi niềm hạnh phúc, bạn đang có
#Cầu mong những gì bạn thấy có thiếu sót trong hiện tại, sẽ trở thành thế mạnh của bạn, trong tương lai
#Cầu mong cho bạn nhìn thấy tương lai của mình tràn đầy nhiều hứa hẹn và có khả năng trở thành hiện thực
#Cầu mong bạn có sức để tự quyết định cho mình trong hoàn cảnh gặp
chuyện xấu xa tệ hại mà không bị ai phê phán về kết quả, đã diễn ra.
#Cầu mong bạn luôn trao cho người khác món quà mà bạn nhận được từ ai
đó, như chứng tích của lòng thân thương, người người gửi đến
#Autumn
Tôi luôn nghĩ về 1 ngày của anh sẽ bắt đầu như thế nào, có lặp lại và
nhiều khoảng rỗng hun hút khe gió như tôi không. Ở nơi xa lạ, tôi nhận
thức rõ mình sẽ không thể tìm lại những gì, mọi thứ mong muốn trong quá
khứ chỉ phục hồi khi nhắm mắt lại và tưởng tượng. Nhưng anh, vẫn sẽ thấy
hình bóng tôi ở nơi cũ, vẫn phải sống trong từng góc quen thuộc đó. Và
hình ảnh tôi còn sót lại ở những nơi đó là gì, từng lời nói, từng cử chỉ
của tôi, anh còn có thể nhớ rõ được không...
#Chuyến #xe #bus số 19
Chỗ ngồi làm việc quay hướng trực diện ra đường chính. Ngày nóng hay
lạnh, trời mưa hay ráo... thì những chuyến xe bus vẫn ngược xuôi đón -
thả khách. Chẳng hiểu là trùng giờ, trùng phút hay trùng giây, cứ buông
việc ngước mặt lên là chuyến xe 19 xịch tới.
Một ngày mưa... Vừa buông cây bút cái cạch vào hộc bàn, hớp vài ngụm nước, chuyến xe 19 xịch tới, cửa trước cửa sau mở bung.
Khách lần lượt xuống khỏi xe. Một cặp trai gái có vẻ cãi vã. Vừa ra
khỏi xe cô gái xách giỏ bước vội. Chàng trai níu lại nói gì đó có vẻ
giận dữ. Cô gái giật tay lại. Đôi co vài câu rồi òa khóc. Chàng trai có
vẻ như đang phân trần xin lỗi. Cô gái ôm mặt rưng rức. Một lúc rồi cả
hai đi mất. #Yêu hay không yêu gì đều mệt như nhau!
Một ngày trời hạ lạnh và sương mù dày. Tưởng như cách đôi ba bước chân
đã nhìn không rõ mặt nhau. Vừa buông việc chuẩn bị về. Ngước mắt ra cửa.
Xe 19 trờ tới thả khách. Cửa điện tử để trạm kế tiếp là Taylor. Chả
biết là đâu vì chưa từng đi bus khu này. Hôm nào kẹt lắm thì book Uber
mà về. Trời phủ một màu u ám và mù giăng. Lại tò mò nhìn họ, những người
hay đi chuyến xe 19. Một người đàn bà có thể nói là đen bóng đến độ chỉ
thấy đôi mắt như ánh sao giữa sương mù. Chẳng hiểu bà ta đang khoác thứ
thời trang gì trên người. Chỉ biết là nó không ra kiểu gì sất. Chân
mang boot cao tới gối. Áo choàng lũ thũ phủ tới gót giày, còn khoác thêm
áo da bên ngoài. Có vẻ bà ta có bệnh. Nhìn bước chân đi và nhịp thở rất
khó nhọc. Đã vậy còn vừa châm một điếu thuốc đưa lên môi. Bờ môi khô
đen nhúm. #Cuộc
đời là một hành trình vất vả. Để đến cuối đường, người ta phải leo qua
biết bao ngọn núi phải băng qua biết bao con sông lắm cỏ nhọn dưới đáy.
Một ngày nắng ráo... Tháng 11, 5 giờ chiều sụp tối thui như 7 giờ đêm.
Bỏ cuốn sổ tay vào giỏ xách, chải lại mái tóc rối cả ngày lu bù bận. Đèn
hiệu tiệm bán hàng đối diể nhấp nháy. Xe 19 thắng gấp, bung cửa nhanh,
có vẻ xe vừa trễ vài phút thả khách. Người trên xe tung ra bước vội.
Người đàn ông mang balo có vẻ gấp, va phải thằng Andy bán dạo. Tôi biết
Andy vì đôi khi đi ăn trưa cách 1 block đường hay nói chuyện láo lếu vài
câu. Cú hích mạnh, làm tung cái túi đựng đầy vớ và headphone, mọi thứ
rơi vãi... ngay trước chuyến bus 19 và trước mắt tôi. Người đàn ông,
người đi bộ, người ra từ chuyến xe 19, người chuẩn bị lên xe 19... da
trắng hay da đen... bu lại nhặt lượm đồ rớt và bỏ vào túi Andy. 5 giờ
chiều! Trời tối như 7 giờ đêm! Chuyến xe bus 19! Và như có nắng!
....( còn tiếp )....
Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015
Một lần nào...
Tháng 10 - Để mùa thương rót gió vào lòng...
#Tên
#Tên
Có những ngày vờ như chẳng thấy cơn mưa rất vội như chiều nay. Tự tìm thấy một chút yên trong chăn ấm, một tách mật ong nóng, đọc tiếp quyển sách quen thuộc, nghe vài bản nhạc. Đến cả cơn bão đang ở trên kia cũng phải rời xa, nhường cho cái ung dung tự tại. Mặc ai vội vã thì cứ vội. Yêu thương mang đến cho ta nhiều thứ, nhiều nhất là một cái tên. Đừng bất ngờ khi bất chợt nhìn lại, ta bỗng ngỡ ngàng thấy ta cũng là một trong những cái tên gọi, trong cuộc tình lang thang của hai người. Những lúc ngồi ưu tư, bạn đồng nghiệp hỏi “ viết gì đó, hãy viết ra cái gì đó có ý nghĩa, rồi xem lại coi nó ra sao”. Tôi viết cho thành phố ngày nắng xanh, đưa chân về Hàn Thuyên, tìm lấy chỗ ngồi ô cửa thân quen. Tôi viết cho những hành trình đi xa, một lần trễ giờ chuyến bay, một lần trễ hẹn trên sân ga, một người thấp thỏm đợi chờ. Tôi viết cho #những #gì #tôi #nhớ. Rõ khổ! Tôi lại nhớ quá nhiều!!! Tôi nhớ từng gương mặt và từng cái tên thân quen đến xa lạ, có khi chỉ thoáng gặp #một #lần.
#Một #lần #nào
Một lần nào
Mình đi lại con đường xưa không anh
Dù đã trễ mùa hoa sứ không còn nở nữa
Và chốn cũ đã thay mùa mưa nắng
Đi lại một lần rồi mãi mãi xa xăm
Tháng 10, mưa nhiều hơn, bão nhiều hơn. Người Sài Gòn vẫn cứ yêu, dẫu là trong giông bão. Tình yêu ấy hẳn là to lớn lắm, đủ để vực dậy một con người nằm trong chăn trên căn gác trong một ngày giữa muôn trùng gió.
Những mùa hoa bỏ lại sẽ nhớ hoài bước chân ai về Mùa Thu. Người nhắc em “ đời còn khổ em nhé” Trái tim thì ấm, nước mắt thì đắng, hoa đỗ quyên thì thơm.
#Một #lần #nào
Tháng 10 - ngủ đi em, mùa gió sẽ qua... Đẹp và buồn là hình hài của gió. Người ta nói “ khi vui thì viết thư tình, khi buồn thì hát những bản tình ca” Biên niên sử linh hồn của nhân loại được thêu dệt nên từ những bản tình ca. Và từ đó, cũng khác xưa nhiều. Đúng như anh nói, ta sẽ bắt gặp nhau đâu đó, giữa bao la cuộc đời. Thì bởi thế, nên ta bắt gặp một Hàn Thuyên vắng lặng đến vậy. Chẳng hiểu vì sao chân ta rảo bước qua biết bao con đường Sài Gòn, thế nhưng khi ta viết khi ta nhắc khi ta nhớ, chỉ có mỗi Hàn Thuyên. Chắc là những ngày gió, ta tìm nơi trú ngụ cho qua mùa, Hàn Thuyên đã vỗ về bằng những câu chuyện tình xao xác. Chắc là những cảm xúc không hề mang định nghĩa, ý niệm. Rồi những cơn mưa hôm nay và những câu chuyện tình hôm qua, mãi mãi vẫn hiện hữu, cùng Hàn Thuyên. Và anh biết không, những câu chuyện tình luôn bắt đầu bằng những dấu chấm hỏi.
#Một lần nào - cho ngày gió và nỗi nhớ
Gấp lại cuốn tiểu thuyết tình yêu có cái kết thúc đẹp. #Yêu như là gió, tự nhiên như ngày và đêm. Để một ngày đẹp trời, bản thân nhân loại sẽ tự tìm về với chính mình trong tuổi đá ngây ngô. Để biết giữa nét mực hữu hình kia, tình yêu vẫn là hư vô, dẫu chìm khuất nhưng luôn tồn tại. Dẫu là lặng lẽ, dẫu là ngang bướng, dẫu là hanh hao... thì điều tuyệt vời nhất luôn luôn là khi biết mình rồi sẽ yêu một ai đó.
Hoa sữa mùa thu
Tháng 9, trời đã vào thu, rong ruổi nơi này... nhớ hương hoa sữa
mùa thu những ngày... mới hôm qua mà đã như xa xôi...
Anh và tôi, chúng ta đều quên một điều rằng... mọi thứ đều để lại dư vị của chính nó, kể cả yêu thương. Ta bước qua những ngày tháng 7 đầy ngơ ngác, những đêm tháng 8 nhiều hụt hẫng, để rồi bước sang tháng 9 với những êm đềm của mùa thu đang nhón chân rón rén bước sang. Chúng ta, như tất cả những con người trên quả địa cầu này, cùng bước qua mùa thu theo những cách hoàn toàn khác nhau.
#Em #nhớ yêu thương ngày ấy đã tan theo những nụ hoa cuối mùa...
Có khi chỉ là khi chúng ta từ chối nhìn nhau khi những giọt nước thiên thần dâng lên trong mi mắt. Có khi chỉ là khi chúng ta từ chối nhìn nhau bằng một nụ cười.
650 ngày xa nhau, chúng ta đã quên mùi áo nhau, chúng ta đã quên những chuyện lẻ tẻ về nhau...
24/11/2013 -- 12/2013 -- 1/2014 -- 4/2014 -- 5/2014 -- 6/2014 -- 7/2014 -- 8/2014 ...
Quên bắt đầu từ nhớ và sau đó là thời gian trôi...
Chỉ có hương hoa sữa còn vương trong gió. Nghe nói những quán cà phê quen thuộc là để cho mình khỏi cô đơn. Đã 650 ngày không lê lết bàn chân mỏi về qua quán cũ. Chắc là trái tim đang ngập nắng. Và khi những con đường hẹp uốn lượn đong đầy màu sắc lãng mạn bởi hàng cây trơ trụi lá nổi bật giữa nền trời xanh biêng biếc, trên lá vàng mướt, em lại muốn quay trở về Mundelein IL, để lại lê lết đôi chân gầy từ Double tree để ra trạm xe điện, và tay lại thu lu trong gió lạnh. Ở đó có con đường rất giống con đường hoa sữa, tháng 10 ta đã cùng đi qua. Ở đó có quán cà phê rất giống Ciao Nguyễn Huệ, những ngày mưa chúng ta hay ngồi hàn thuyên tận khuya.
Hương hoa sữa như len lỏi ra tận biên ải xa xôi một chiều tím nhạt. Khi người và bò lẽo đẽo theo nhau trở về sau phiên chợ trưa. Có lẽ nào anh quên thật sao?! Chợt nhớ hồi 2 tháng trước, đứa bạn rủ đi quán Việt uống cà phê. Ngậm một ngụm đầu, vị đắng cà phê theo kiểu việt đọng lại nơi đầu lưỡi. À! Có ai đi về lướt qua ngôi nhà 33B?! Ngụm thứ hai, bỗng chợt òa. A! Gốc hoa sữa có khắc tên xưa kia chắc không còn. Ai đó đốn đi chăng, cũng có khi cây già tróc vỏ mất rồi!!! Nơi này chập tối, cũng có cái lãng mạng của riêng nó. Bất giác, thèm cái lãng mạn đêm Mèo Vạc, lất phất mưa và sương mù, khói thuốc từ đôi môi hong khô qua bao mùa hòa trong sương đêm, chẳng thấy đường đi...
Mùa thu Sài Gòn cũng có lá vàng, lang thang Phạm Ngọc Thạch, Hồ Con Rùa, nhà thờ Đức Bà... Vắng em bây giờ chiều về, anh thôi đón đưa, nhỉ???
Hà Nội mùa thu lá lộc vừng ven hồ Tây nhắc nhớ. Tóc ai bay ngang lưng trời thế kia??? Em là Kim Ngưu đấy, ngang tàng và cứng đầu! Một sáng sớm thức giấc với những hư hao, cầm trên tay bức ảnh vẫn nụ cười ấy - ánh mắt ấy - đôi môi ấy... duy chỉ có con người là không còn dành cho em.
Hoa sữa mùa thu lại về. Niềm day dứt không phải không có, chỉ là nó nằm đâu đó, để lâu lâu lại nhắc nhớ. Những ngày cuối tháng 8, nắng gay gắt và nóng như thiêu chẳng thua gì Sài Gòn, nơi này có người vội vã che đầu cho em khi vụt chạy ra khỏi nhà. Cảm giác nhẹ nhàng và bình thản, như trong cơn mưa, em vẫn bước đi, ngoảnh đầu nhìn lại mỉm cười thật tươi với những tháng ngày đã qua. Và người ta, không phải là anh, sẽ đứng ở cuối con đường, đợi em!
Anh và tôi, chúng ta đều quên một điều rằng... mọi thứ đều để lại dư vị của chính nó, kể cả yêu thương. Ta bước qua những ngày tháng 7 đầy ngơ ngác, những đêm tháng 8 nhiều hụt hẫng, để rồi bước sang tháng 9 với những êm đềm của mùa thu đang nhón chân rón rén bước sang. Chúng ta, như tất cả những con người trên quả địa cầu này, cùng bước qua mùa thu theo những cách hoàn toàn khác nhau.
#Em #nhớ yêu thương ngày ấy đã tan theo những nụ hoa cuối mùa...
Có khi chỉ là khi chúng ta từ chối nhìn nhau khi những giọt nước thiên thần dâng lên trong mi mắt. Có khi chỉ là khi chúng ta từ chối nhìn nhau bằng một nụ cười.
650 ngày xa nhau, chúng ta đã quên mùi áo nhau, chúng ta đã quên những chuyện lẻ tẻ về nhau...
24/11/2013 -- 12/2013 -- 1/2014 -- 4/2014 -- 5/2014 -- 6/2014 -- 7/2014 -- 8/2014 ...
Quên bắt đầu từ nhớ và sau đó là thời gian trôi...
Chỉ có hương hoa sữa còn vương trong gió. Nghe nói những quán cà phê quen thuộc là để cho mình khỏi cô đơn. Đã 650 ngày không lê lết bàn chân mỏi về qua quán cũ. Chắc là trái tim đang ngập nắng. Và khi những con đường hẹp uốn lượn đong đầy màu sắc lãng mạn bởi hàng cây trơ trụi lá nổi bật giữa nền trời xanh biêng biếc, trên lá vàng mướt, em lại muốn quay trở về Mundelein IL, để lại lê lết đôi chân gầy từ Double tree để ra trạm xe điện, và tay lại thu lu trong gió lạnh. Ở đó có con đường rất giống con đường hoa sữa, tháng 10 ta đã cùng đi qua. Ở đó có quán cà phê rất giống Ciao Nguyễn Huệ, những ngày mưa chúng ta hay ngồi hàn thuyên tận khuya.
Hương hoa sữa như len lỏi ra tận biên ải xa xôi một chiều tím nhạt. Khi người và bò lẽo đẽo theo nhau trở về sau phiên chợ trưa. Có lẽ nào anh quên thật sao?! Chợt nhớ hồi 2 tháng trước, đứa bạn rủ đi quán Việt uống cà phê. Ngậm một ngụm đầu, vị đắng cà phê theo kiểu việt đọng lại nơi đầu lưỡi. À! Có ai đi về lướt qua ngôi nhà 33B?! Ngụm thứ hai, bỗng chợt òa. A! Gốc hoa sữa có khắc tên xưa kia chắc không còn. Ai đó đốn đi chăng, cũng có khi cây già tróc vỏ mất rồi!!! Nơi này chập tối, cũng có cái lãng mạng của riêng nó. Bất giác, thèm cái lãng mạn đêm Mèo Vạc, lất phất mưa và sương mù, khói thuốc từ đôi môi hong khô qua bao mùa hòa trong sương đêm, chẳng thấy đường đi...
Mùa thu Sài Gòn cũng có lá vàng, lang thang Phạm Ngọc Thạch, Hồ Con Rùa, nhà thờ Đức Bà... Vắng em bây giờ chiều về, anh thôi đón đưa, nhỉ???
Hà Nội mùa thu lá lộc vừng ven hồ Tây nhắc nhớ. Tóc ai bay ngang lưng trời thế kia??? Em là Kim Ngưu đấy, ngang tàng và cứng đầu! Một sáng sớm thức giấc với những hư hao, cầm trên tay bức ảnh vẫn nụ cười ấy - ánh mắt ấy - đôi môi ấy... duy chỉ có con người là không còn dành cho em.
Hoa sữa mùa thu lại về. Niềm day dứt không phải không có, chỉ là nó nằm đâu đó, để lâu lâu lại nhắc nhớ. Những ngày cuối tháng 8, nắng gay gắt và nóng như thiêu chẳng thua gì Sài Gòn, nơi này có người vội vã che đầu cho em khi vụt chạy ra khỏi nhà. Cảm giác nhẹ nhàng và bình thản, như trong cơn mưa, em vẫn bước đi, ngoảnh đầu nhìn lại mỉm cười thật tươi với những tháng ngày đã qua. Và người ta, không phải là anh, sẽ đứng ở cuối con đường, đợi em!
Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015
Nấc thang lên thiên đường ( stairway to heaven )
Đêm nhạc Led Zeppelin thật tuyệt vời, nếu không nói là đã đời
thì không hả dạ. Led Zeppelin là tên của band nhạc rock từ những
năm 1968. Với các thành viên: guitarist Jimmy Page, singer Robert
Plant, bassist and keyboardist John Paul Jones, và drummer John Bonham.
Album của nhóm với tên Stairway to heaven xuất bản 1971 là một
trong những album bán chạy nhất thời bấy giờ.
Và không bỏ lỡ show diễn hiếm có, tranh thủ phóng đến show sau giờ làm việc mỏi mệt. Thật sự là một show tuyệt vời hơn 2,5 giờ. Chỉ với tất cả những bài hits một thời của nhóm. Có lẽ chúng tôi là một trong những khán giả trẻ hiếm có trên hàng ghế. Bởi hầu như tất cả khán giả đến khán phòng đều ở độ tuổi tóc ngã hai màu, những người của những năm 60-70.
Khán phòng đầy kín người cả tất cả dãy lầu tất cả hàng ghế. Sân khấu bày trí đơn giản. Phông màn để trống. Chẳng thèm để tên band nhạc hay tên chương trình. Chỉ để trống. Tập trung chính vào ca sĩ và hiệu ứng ánh sáng. Nói thật là cảm giác nghe - xem rock lại rất nhẹ nhàng.
Sự đơn giản cũng có giá trị của nó. Vì vậy khi người ca sĩ cất tiếng hát, chỉ còn tiếng hát, không tập trung quá nhiều vào những hào nhoáng khác như backdrop hay quần áo. Rock hay ở chỗ đó. Không cần ăn vận quá cầu kì quá màu mè.
Hồn của band nhạc là đây. Họ đã già, nhưng vẫn cháy cho tất cả những bài hits cũ, hát không hề mệt. Hơn 2,5 tiếng đồng hồ, thật sự là chìm trong âm nhạc, không dẫn dắt màu mè, chỉ đơn giản là hát. Khán giả thì khỏi chê, đung đưa theo nhịp, huýt sáo, vỗ tay không ngừng.
Vài hình ảnh của band nhạc
Và không bỏ lỡ show diễn hiếm có, tranh thủ phóng đến show sau giờ làm việc mỏi mệt. Thật sự là một show tuyệt vời hơn 2,5 giờ. Chỉ với tất cả những bài hits một thời của nhóm. Có lẽ chúng tôi là một trong những khán giả trẻ hiếm có trên hàng ghế. Bởi hầu như tất cả khán giả đến khán phòng đều ở độ tuổi tóc ngã hai màu, những người của những năm 60-70.
Khán phòng đầy kín người cả tất cả dãy lầu tất cả hàng ghế. Sân khấu bày trí đơn giản. Phông màn để trống. Chẳng thèm để tên band nhạc hay tên chương trình. Chỉ để trống. Tập trung chính vào ca sĩ và hiệu ứng ánh sáng. Nói thật là cảm giác nghe - xem rock lại rất nhẹ nhàng.
Sự đơn giản cũng có giá trị của nó. Vì vậy khi người ca sĩ cất tiếng hát, chỉ còn tiếng hát, không tập trung quá nhiều vào những hào nhoáng khác như backdrop hay quần áo. Rock hay ở chỗ đó. Không cần ăn vận quá cầu kì quá màu mè.
Hồn của band nhạc là đây. Họ đã già, nhưng vẫn cháy cho tất cả những bài hits cũ, hát không hề mệt. Hơn 2,5 tiếng đồng hồ, thật sự là chìm trong âm nhạc, không dẫn dắt màu mè, chỉ đơn giản là hát. Khán giả thì khỏi chê, đung đưa theo nhịp, huýt sáo, vỗ tay không ngừng.
Vài hình ảnh của band nhạc
Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015
32 #Vui ít thôi, #buồn cũng ít thôi
Tháng 5 – Chào những yêu thương! Tháng 4 đi qua, tháng 5 lững
thững về, chắc Sài Gòn đang bừng phượng đỏ và bằng lăng tím.
Nơi này, tháng 5 vẫn lạnh, kể cả giữa trưa, một mùa hoa đào
vừa đi qua.
- - - <3 - - -
Tháng 5, cũng là tháng của mẹ - ngày 10/5. Cám ơn mẹ, những ngày nóng của tháng 5 đã nằm lửa chăm bẵm cho đứa nhỏ mới sinh. Rồi cứ đến ngày này,cứ hay nhắc đi nhắc lại, chuyện mẹ đi sinh con thế nào, câu chuyện mà mẹ kể 32 năm, kể từ ngày có con, chưa bao giờ mẹ kể mà ánh mắt mẹ thôi lấp lánh. Câu chuyện rằng ngày 30/4 không chịu chui ra, phải đợi sang ngày 1/5 mới chịu. Câu chuyện rằng nuôi con khó cỡ nào, khó ăn khó ngủ, ba đưa ru bài hát “ Dấu chân kỉ niệm “ từ bên này xía qua bên kia ra sao... 32 năm qua, chưa bao giờ mẹ ngừng dõi theo con, 32 năm của những nụ cười và nước mắt của mẹ luôn ấp ủ cho con.
Tháng 5, tri ân những người phụ nữ bên đời luôn sát cánh kề vai dù là những lúc khó khăn nhất. Chỉ cần nhìn mặt nhau thôi cũng hiểu nhau cần gì. Cuộc đời chông chênh vạn lần, có những người phụ nữ này bên đời, luôn tiếp thêm sức mạnh, đường đi gian truân cũng nhẹ nhàng đi
Cám ơn cả những người bạn, là một phần không thể thiếu trong cuộc đời, dù khóc hay cười, cũng là những người rất yêu thương luôn bên cạnh đồng hành cùng đi qua rất nhiều #mùa #thu...
Tháng 5, thời tiết bên này cũng đỏng đảnh chẳng kém Sài Gòn. Đang chuyển ấm lại đổ lạnh. Đang hanh nắng, chiều lại lất phất mưa. Ta bước qua tháng 2 hanh hao, tháng 3 ám ảnh, tháng 4 đầy ngơ ngác...Chúng ta, những con người trên địa cầu này, đã cùng nhau đi qua bao mùa nắng mưa...
Riêng mình lặng lẽ bước qua một khắc thời gian mới bằng một niềm riêng cũ kĩ. #Một #ngày #tháng#năm, tôi bước vào nhân loại bằng những giọt nước mắt thay cho tiếng khóc chào đời, những giọt nước mắt mà đã thấm sâu vào trong tim, vào những trầm tư mà mùa màng bỏ lại...
Tháng 5 chông chênh gió trên những con đường đầy hoa dại và bồ công anh đang nở rộ và những nỗi buồn chưa kịp đặt tên. Nghe có tiếng khóc thầm trong gió, bởi màu thương nhớ loang dần theo màu thời gian, đang dần phủ bụi thời gian. Cũng chẳng hiểu vì sao cứ tháng 5 là chông chênh, #chỉ #còn #những#mùa #nhớ, đôi lúc bị chìm trong mớ hỗn độn cảm xúc. Chỉ có là, 32, ngày mai khác nhiều rồi! Buồn ư, cứ buồn nhưng ít thôi. Vì chẳng còn thời gian đâu hoang phí cho nỗi buồn day dưa mãi. Vui ư, cứ vui đi, nhưng ít thôi. Vì biển có những con sóng giận dữ rất đáng sợ, nhưng nếu biển không có sóng thì càng đáng sợ hơn. Hành trình cuộc đời của con người cũng vậy, nếu không có những lúc thăng trầm thì mọi thứ là vô nghĩa, chỉ là hòn cuội vô tri vô giác bên đường.
Tháng 5, đã xa lắm rồi những chuyến xe đêm nơi đèo cao gió hút, Mèo Vạc hay Đồng Văn, Lũng Cú hay một chiều Mai Châu quạnh quẽ...
Là thế! Là một khởi đầu hay kết thúc, chỉ có mình ta hiểu và #phần #con #người #dở #dang #khắp#nẻo. Ở ngoài kia, trên khắp địa cầu, một nửa của loài người vẫn hoài đang ngóng chờ một niềm tin. Thêm một lần nữa trong hành trình khám phá, nhân loại tìm nhau, trong lo âu.Từ trong #dạ #khúc#cho #tình #nhân, chính ta biến ta thành mộng. Là mơ mộng, là còn hoài hồn nhiên. Là cuộc tình này...hãy còn xa lắm!!!
- - - <3 - - -
Tháng 5, cũng là tháng của mẹ - ngày 10/5. Cám ơn mẹ, những ngày nóng của tháng 5 đã nằm lửa chăm bẵm cho đứa nhỏ mới sinh. Rồi cứ đến ngày này,cứ hay nhắc đi nhắc lại, chuyện mẹ đi sinh con thế nào, câu chuyện mà mẹ kể 32 năm, kể từ ngày có con, chưa bao giờ mẹ kể mà ánh mắt mẹ thôi lấp lánh. Câu chuyện rằng ngày 30/4 không chịu chui ra, phải đợi sang ngày 1/5 mới chịu. Câu chuyện rằng nuôi con khó cỡ nào, khó ăn khó ngủ, ba đưa ru bài hát “ Dấu chân kỉ niệm “ từ bên này xía qua bên kia ra sao... 32 năm qua, chưa bao giờ mẹ ngừng dõi theo con, 32 năm của những nụ cười và nước mắt của mẹ luôn ấp ủ cho con.
Tháng 5, tri ân những người phụ nữ bên đời luôn sát cánh kề vai dù là những lúc khó khăn nhất. Chỉ cần nhìn mặt nhau thôi cũng hiểu nhau cần gì. Cuộc đời chông chênh vạn lần, có những người phụ nữ này bên đời, luôn tiếp thêm sức mạnh, đường đi gian truân cũng nhẹ nhàng đi
Cám ơn cả những người bạn, là một phần không thể thiếu trong cuộc đời, dù khóc hay cười, cũng là những người rất yêu thương luôn bên cạnh đồng hành cùng đi qua rất nhiều #mùa #thu...
Tháng 5, thời tiết bên này cũng đỏng đảnh chẳng kém Sài Gòn. Đang chuyển ấm lại đổ lạnh. Đang hanh nắng, chiều lại lất phất mưa. Ta bước qua tháng 2 hanh hao, tháng 3 ám ảnh, tháng 4 đầy ngơ ngác...Chúng ta, những con người trên địa cầu này, đã cùng nhau đi qua bao mùa nắng mưa...
Riêng mình lặng lẽ bước qua một khắc thời gian mới bằng một niềm riêng cũ kĩ. #Một #ngày #tháng#năm, tôi bước vào nhân loại bằng những giọt nước mắt thay cho tiếng khóc chào đời, những giọt nước mắt mà đã thấm sâu vào trong tim, vào những trầm tư mà mùa màng bỏ lại...
Tháng 5 chông chênh gió trên những con đường đầy hoa dại và bồ công anh đang nở rộ và những nỗi buồn chưa kịp đặt tên. Nghe có tiếng khóc thầm trong gió, bởi màu thương nhớ loang dần theo màu thời gian, đang dần phủ bụi thời gian. Cũng chẳng hiểu vì sao cứ tháng 5 là chông chênh, #chỉ #còn #những#mùa #nhớ, đôi lúc bị chìm trong mớ hỗn độn cảm xúc. Chỉ có là, 32, ngày mai khác nhiều rồi! Buồn ư, cứ buồn nhưng ít thôi. Vì chẳng còn thời gian đâu hoang phí cho nỗi buồn day dưa mãi. Vui ư, cứ vui đi, nhưng ít thôi. Vì biển có những con sóng giận dữ rất đáng sợ, nhưng nếu biển không có sóng thì càng đáng sợ hơn. Hành trình cuộc đời của con người cũng vậy, nếu không có những lúc thăng trầm thì mọi thứ là vô nghĩa, chỉ là hòn cuội vô tri vô giác bên đường.
Tháng 5, đã xa lắm rồi những chuyến xe đêm nơi đèo cao gió hút, Mèo Vạc hay Đồng Văn, Lũng Cú hay một chiều Mai Châu quạnh quẽ...
Là thế! Là một khởi đầu hay kết thúc, chỉ có mình ta hiểu và #phần #con #người #dở #dang #khắp#nẻo. Ở ngoài kia, trên khắp địa cầu, một nửa của loài người vẫn hoài đang ngóng chờ một niềm tin. Thêm một lần nữa trong hành trình khám phá, nhân loại tìm nhau, trong lo âu.Từ trong #dạ #khúc#cho #tình #nhân, chính ta biến ta thành mộng. Là mơ mộng, là còn hoài hồn nhiên. Là cuộc tình này...hãy còn xa lắm!!!
Dấu chân trên cát
Dấu chân trên cát - Nguyên Phong phóng tác. Theo The Egyptian
của Mika Vialtari - Một tác phẩm đồ sộ gói gọn trong một cuốn
sách chỉ hơn 500 trang mà từ những chính trị gia, bác sĩ, nhà
khoa học, thầy giáo, ca sĩ, kịch sĩ, võ sĩ, cha xứ hay thầy
tu...cho đến người ăn mày trên phố, nên đọc ít nhất một lần
trong đời. Bình thường mình chỉ viết review cho một cuốn
sách hay, nhưng với The Egyptian phải là cả một note dài. Mình
chỉ tiếc là mình tiếp cận với tác phẩm này hơi trễ.
Mình nói với bạn " ít nhất trước khi già yếu không đi được nữa, sẽ phải thăm Wallachia một lần"
- Bạn hỏi: đi làm gì?
- Mình: Truy tìm và điểm qua các nơi có liên quan tới Dracula
Không hiểu sao ngoài những cuốn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, mình lại thích đặc biệt những thể loại rùng rợn một chút, nhưng hầu hết gắn với lịch sử. Muốn tìm về nguồn cội của Dracula, bởi hay đọc những tác phẩm về Dracula, trong đó có "Truy tìm Dracula" (The Historian) của Elizabeth Johnson Kostova. Muốn một lần bước chân lên lâu đài của Vlad Tepes. Hay đã có những lúc trùm mền, ngấu nghiến những câu chuyện rùng rợn của Alfred Hitchcock
Một sự tình cờ ông bác nhờ về VN tìm mua giúp Dấu Chân trên cát, đã không thể kiềm chế, mà phải đọc ngay cho đến hết, đọc ngấu nghiến, lật đi lật lại những đoạn sấm quá sâu sắc và tuyệt vời.
Khi học khoa Đông Phương, thời sinh viên đã từng được học Nền Văn Minh Ai Cập trong bộ môn Văn Hóa Đông Phương, đã từng say mê câu chuyện " Nữ Hoàng Ai Cập', đã từng thân quen với những địa danh Nubia, Memphis, Thebes. Đã từng say mê nghiên cứu chiêm tinh, đã từng nghiên cứu con đường tơ lụa nào để có thể vác balo đến Kim tự tháp. Và... Dấu chân trên cát đã lục lọi lại niềm đam mê nghiên cứu thuở nào.
Mặc dù được xuất bản từ năm 1945, đến nay cuốn sách này vẫn bán rất chạy và The Egyptian đã từng được dựng thành nhạc kịch trên sân khấu Broadway. Có lẽ những cô chú thế hệ 4X-5X say mê đọc cũng sẽ biết đến tác phẩm này. Với thể loại fiction, Mika Vialtari đưa người đọc quay về một thời đại cổ đại, mù mịt, xa xôi, thuộc về một thời gian xưa cũ, một thời kỳ xa xưa, từ mấy ngàn năm trước, thời đại của Hoàng Đế Ai Cập Pharaoh Akhanaten, hay Akhenaton
Qua nhân vật Sinuhe - nhân vật chính, một y sĩ tài ba có dòng máu hoàng gia Ai Cập - tất cả sự kiện xảy ra trong tác phẩm là một phần của lịch sử. Theo sử gia Heterodotus ghi lại: một người Ai Cập tên Sinuhe đã đến Hy Lạp mở trường dạy học. Ông có rất đông học trò. Và ông đã góp phần xây dựng nên một Hy Lạp văn minh và hùng cường. Học trò của ông là Plato, Aristotle... Hành trình của Sinuhe là hành trình nghiên cứu về " Khoa học sự sống" và " Khoa học sự chết". Trong đó, tất cả chính trị, lịch sử, văn hóa, giáo dục, tôn giáo...được phơi bày dưới ánh sáng của Thái Dương thật rõ ràng và súc tích
1. Thiền trong cõi sống và cõi chết:
- Dù có chinh phục được bao nhiêu quốc gia, thôn tính được bao nhiêu đất đai, xưng hùng xưng bá thế nào...thì cuối cùng vẫn chỉ là một nắm xương tàn, không giá trị bằng một hạt cát trong sa mạc. Hạt cát ít ra cũng biết là cát bụi nên khiêm tốn nằm yên, nhưng con người thì cứ mải miết, lăng xăng với những ước vọng viển vong, chẳng ý thức được đời người vài chục năm là mấy so với cát bụi đã hiện hữu nơi đây hàng nghìn năm rồi. Có lẽ những hạt cát đều bật cười trước sự ngu xuẩn của con người. Chúng cười cho sự điên rồ của con người, không biết thân phận bé nhỏ mong manh như thế nào mà đòi bất tử.
- Đời sống cõi trần có liên quan đến thể xác, sau khi chết đi linh hồn sẽ sống ở cõi khác tương ứng với cõi trần. Nói đơn giản, khi sống ta sống như thế nào, cùng những ai, khi chết ở cõi chết cũng sẽ sống tương ứng như vậy. Làm điều tốt thì sống cõi tốt, làm điều ác thì sống cõi ác. Vì đời sống ở cõi trần chỉ là một phần nhỏ của một đời sống khác bao la rộng lớn hơn.
- Linh hồn vốn bất tử, chỉ khoác thể xác để làm một số việc nào đó thôi.
2. Bạn có thể không sa ngã với rất nhiều thứ, nhưng mà bạn vẫn có thể sa ngã với một thứ nào đó.
- Bạn có thể chiến thắng rất nhiều phen, nhưng mà cũng có phen bạn sẽ phải thất bại; bạn có thể chiến thắng rất nhiều lần, nhưng không bao giờ bạn có thể chiến thắng mãi mãi, không bao giờ bạn có thể vô địch hoài hoài, không bao giờ bạn có thể thành công luôn luôn!
- Bất kì hành động gì cũng có những hậu quả tương ứng nhất định nhưng con người hành động thế nào thì vẫn tùy thuộc vào tự do ý chí của người ấy
- Cho nên,không thể có thái độ nửa chừng được vì không những nó đem đến cho bản thân những đau khổ, dằn vặt mà còn mang sự bất hạnh cho những người chung quanh
3. Tình yêu là sự sáng tạo tuyệt vời:
- Một cây nho không bao giờ mọc gần cây cải vì tính chất xung khắc nhưng cây nho lại thích đeo bám vào cây oliu vì chúng hợp nhau. Dĩ nhiên cây cỏ đã như thế thì loài người chắc chắn phải có những rung động mạnh hơn.
- Tình yêu ( cha mẹ, nam nữ ) là trạng thái rung động phức tạp, do đó biến thái của nó được biểu hiện ra với muôn vàn khía cạnh khác nhau. Và chắc chắn một điều rằng, một người chưa biết yêu hay không hề yêu chẳng thể nào sáng tạo được.
- Tình yêu một khi đã vỡ tan thì không thể hàn gắn, bất cứ là thứ tình yêu nào, kể cả những tình yêu trong sáng nhất, những tình yêu lý tưởng nhất, những tình yêu chân thành nhất
- Tình yêu sâu sắc và chân thành có thể làm nên những kỳ tích, những chuyện hảo sự thần kỳ
4. Giáo dục - lịch sử - chính trị là những thứ không thể tách rời
- Thay vì được giáo dục về đời sống thực sự thì học sinh phải lặp đi lặp lại những mẩu chuyện rời rạc nói về tinh thần bộ lạc, đất nước hay những người đã lập công trên xương máu đồng loại. Một nền giáo dục như thế chỉ tạo tinh thần chia rẽ, hận thù và cổ xúy cho chiến tranh hay đào tạo ra những bạo chúa khát máu mà thôi
- Chỉ có những bạo chúa, những kẻ cai trị bằng bạo lực mới lo tô điểm cho mình bằng những chiến công hiển hách để biện minh cho hành động của họ mà thôi
- Khi người chỉ huy tham lam, không đức độ thì làm sao trách người dưới quyền ích kỉ, chỉ nghĩ đến quyền lợi riêng mà quên bổn phận chung
- Một vị thầy theo đúng nghĩa không phải là người có nhiều kiến thức hay ăn nói lưu loát mà phải là bạn đồng hành của đứa trẻ, dìu dắt nó như một người ngang hàng chứ không dựa vào một quyền uy nào để có thể áp chế nó. Một vị thầy giỏi phải biết đặt mình vào địa vị của đứa trẻ, phát triển cùng đứa trẻ...nhìn ngắm mọi việc xung quanh qua con mắt đứa trẻ, và hoàn toàn hiến mình cho sự giáo dục ấy.
5. Đừng bao giờ coi thường những đôi tay mềm mại, đừng bao giờ coi thường những đôi chân mảnh mai- Có thể nói là nàng không thể trói chặt nổi một con gà, dù là một con gà con, nhưng bạn không thể coi thường nàng, hoàn toàn không thể; thân thể nàng yếu đuối, sức lực nàng yếu đuối, nhưng bạn phải ngạc nhiên là nàng lại có thể trói gọn tất cả con ngưòi của tôi, tất cả thể xác tôi, tất cả con tim tôi, tất cả tình cảm của tôi, tất cả lý trí của tôi, và bi thảm hơn hết là nàng còn trói chặt được cả linh hồn của tôi.
- Cho nên, tôi đã giao hết linh hồn thể xác của tôi cho nàng, và dĩ nhiên là tôi cũng giao hết cả tài sản của tôi cho nàng, kể cả tài sản của cha mẹ tôi để lại, tôi cũng mang dâng tặng hiến hết cho nàng; tôi rất vui vẻ dâng tặng nàng tất cả mọi vật, tất cả mọi thứ tôi có, hoặc là tôi có thể có.
6. Sứ mệnh
- Ở mỗi không gian, ở mỗi thời gian của cuộc đời, mỗi lúc, mỗi nơi, mỗi giờ, mỗi khắc, mình đều có những vai trò, những nhiệm vụ, những sứ mạng khác nhau, không phải là mình có thể làm những công việc mình muốn làm, mình thích làm, mà là mình phải làm những công việc Thượng Thiên muốn mình làm.
- Con đường ta đang đi là con đường rất khó nó đòi hỏi sự một sự nhẫn nại rất lớn.
Như bạn, mình không muốn tác phẩm này kết thúc một chút nào. những dư vị, những dư âm, những dư ảnh, những dư linh, vân vân, của nó thì vẫn còn, đậm nét, đậm đà, vẫn còn bàng bạc, vẫn còn mang mang, trong tim, trong trí, trong hồn của mình.
Tác phẩm tuyệt vời đã hồi sinh, không phải chỉ là cải tử hồi sinh có một con người, mà là cải tử hồi sinh cả một lịch sử, cả một triều đại, cả một triều đình, cả một văn hoá, cả một tín ngưỡng, của cả một đất nước, cả một dân tộc Ai Cập cổ đại xa xưa, xa xôi, hoang dại, kỳ bí, hoang đường
Mình nói với bạn " ít nhất trước khi già yếu không đi được nữa, sẽ phải thăm Wallachia một lần"
- Bạn hỏi: đi làm gì?
- Mình: Truy tìm và điểm qua các nơi có liên quan tới Dracula
Không hiểu sao ngoài những cuốn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, mình lại thích đặc biệt những thể loại rùng rợn một chút, nhưng hầu hết gắn với lịch sử. Muốn tìm về nguồn cội của Dracula, bởi hay đọc những tác phẩm về Dracula, trong đó có "Truy tìm Dracula" (The Historian) của Elizabeth Johnson Kostova. Muốn một lần bước chân lên lâu đài của Vlad Tepes. Hay đã có những lúc trùm mền, ngấu nghiến những câu chuyện rùng rợn của Alfred Hitchcock
Một sự tình cờ ông bác nhờ về VN tìm mua giúp Dấu Chân trên cát, đã không thể kiềm chế, mà phải đọc ngay cho đến hết, đọc ngấu nghiến, lật đi lật lại những đoạn sấm quá sâu sắc và tuyệt vời.
Khi học khoa Đông Phương, thời sinh viên đã từng được học Nền Văn Minh Ai Cập trong bộ môn Văn Hóa Đông Phương, đã từng say mê câu chuyện " Nữ Hoàng Ai Cập', đã từng thân quen với những địa danh Nubia, Memphis, Thebes. Đã từng say mê nghiên cứu chiêm tinh, đã từng nghiên cứu con đường tơ lụa nào để có thể vác balo đến Kim tự tháp. Và... Dấu chân trên cát đã lục lọi lại niềm đam mê nghiên cứu thuở nào.
Mặc dù được xuất bản từ năm 1945, đến nay cuốn sách này vẫn bán rất chạy và The Egyptian đã từng được dựng thành nhạc kịch trên sân khấu Broadway. Có lẽ những cô chú thế hệ 4X-5X say mê đọc cũng sẽ biết đến tác phẩm này. Với thể loại fiction, Mika Vialtari đưa người đọc quay về một thời đại cổ đại, mù mịt, xa xôi, thuộc về một thời gian xưa cũ, một thời kỳ xa xưa, từ mấy ngàn năm trước, thời đại của Hoàng Đế Ai Cập Pharaoh Akhanaten, hay Akhenaton
Qua nhân vật Sinuhe - nhân vật chính, một y sĩ tài ba có dòng máu hoàng gia Ai Cập - tất cả sự kiện xảy ra trong tác phẩm là một phần của lịch sử. Theo sử gia Heterodotus ghi lại: một người Ai Cập tên Sinuhe đã đến Hy Lạp mở trường dạy học. Ông có rất đông học trò. Và ông đã góp phần xây dựng nên một Hy Lạp văn minh và hùng cường. Học trò của ông là Plato, Aristotle... Hành trình của Sinuhe là hành trình nghiên cứu về " Khoa học sự sống" và " Khoa học sự chết". Trong đó, tất cả chính trị, lịch sử, văn hóa, giáo dục, tôn giáo...được phơi bày dưới ánh sáng của Thái Dương thật rõ ràng và súc tích
1. Thiền trong cõi sống và cõi chết:
- Dù có chinh phục được bao nhiêu quốc gia, thôn tính được bao nhiêu đất đai, xưng hùng xưng bá thế nào...thì cuối cùng vẫn chỉ là một nắm xương tàn, không giá trị bằng một hạt cát trong sa mạc. Hạt cát ít ra cũng biết là cát bụi nên khiêm tốn nằm yên, nhưng con người thì cứ mải miết, lăng xăng với những ước vọng viển vong, chẳng ý thức được đời người vài chục năm là mấy so với cát bụi đã hiện hữu nơi đây hàng nghìn năm rồi. Có lẽ những hạt cát đều bật cười trước sự ngu xuẩn của con người. Chúng cười cho sự điên rồ của con người, không biết thân phận bé nhỏ mong manh như thế nào mà đòi bất tử.
- Đời sống cõi trần có liên quan đến thể xác, sau khi chết đi linh hồn sẽ sống ở cõi khác tương ứng với cõi trần. Nói đơn giản, khi sống ta sống như thế nào, cùng những ai, khi chết ở cõi chết cũng sẽ sống tương ứng như vậy. Làm điều tốt thì sống cõi tốt, làm điều ác thì sống cõi ác. Vì đời sống ở cõi trần chỉ là một phần nhỏ của một đời sống khác bao la rộng lớn hơn.
- Linh hồn vốn bất tử, chỉ khoác thể xác để làm một số việc nào đó thôi.
2. Bạn có thể không sa ngã với rất nhiều thứ, nhưng mà bạn vẫn có thể sa ngã với một thứ nào đó.
- Bạn có thể chiến thắng rất nhiều phen, nhưng mà cũng có phen bạn sẽ phải thất bại; bạn có thể chiến thắng rất nhiều lần, nhưng không bao giờ bạn có thể chiến thắng mãi mãi, không bao giờ bạn có thể vô địch hoài hoài, không bao giờ bạn có thể thành công luôn luôn!
- Bất kì hành động gì cũng có những hậu quả tương ứng nhất định nhưng con người hành động thế nào thì vẫn tùy thuộc vào tự do ý chí của người ấy
- Cho nên,không thể có thái độ nửa chừng được vì không những nó đem đến cho bản thân những đau khổ, dằn vặt mà còn mang sự bất hạnh cho những người chung quanh
3. Tình yêu là sự sáng tạo tuyệt vời:
- Một cây nho không bao giờ mọc gần cây cải vì tính chất xung khắc nhưng cây nho lại thích đeo bám vào cây oliu vì chúng hợp nhau. Dĩ nhiên cây cỏ đã như thế thì loài người chắc chắn phải có những rung động mạnh hơn.
- Tình yêu ( cha mẹ, nam nữ ) là trạng thái rung động phức tạp, do đó biến thái của nó được biểu hiện ra với muôn vàn khía cạnh khác nhau. Và chắc chắn một điều rằng, một người chưa biết yêu hay không hề yêu chẳng thể nào sáng tạo được.
- Tình yêu một khi đã vỡ tan thì không thể hàn gắn, bất cứ là thứ tình yêu nào, kể cả những tình yêu trong sáng nhất, những tình yêu lý tưởng nhất, những tình yêu chân thành nhất
- Tình yêu sâu sắc và chân thành có thể làm nên những kỳ tích, những chuyện hảo sự thần kỳ
4. Giáo dục - lịch sử - chính trị là những thứ không thể tách rời
- Thay vì được giáo dục về đời sống thực sự thì học sinh phải lặp đi lặp lại những mẩu chuyện rời rạc nói về tinh thần bộ lạc, đất nước hay những người đã lập công trên xương máu đồng loại. Một nền giáo dục như thế chỉ tạo tinh thần chia rẽ, hận thù và cổ xúy cho chiến tranh hay đào tạo ra những bạo chúa khát máu mà thôi
- Chỉ có những bạo chúa, những kẻ cai trị bằng bạo lực mới lo tô điểm cho mình bằng những chiến công hiển hách để biện minh cho hành động của họ mà thôi
- Khi người chỉ huy tham lam, không đức độ thì làm sao trách người dưới quyền ích kỉ, chỉ nghĩ đến quyền lợi riêng mà quên bổn phận chung
- Một vị thầy theo đúng nghĩa không phải là người có nhiều kiến thức hay ăn nói lưu loát mà phải là bạn đồng hành của đứa trẻ, dìu dắt nó như một người ngang hàng chứ không dựa vào một quyền uy nào để có thể áp chế nó. Một vị thầy giỏi phải biết đặt mình vào địa vị của đứa trẻ, phát triển cùng đứa trẻ...nhìn ngắm mọi việc xung quanh qua con mắt đứa trẻ, và hoàn toàn hiến mình cho sự giáo dục ấy.
5. Đừng bao giờ coi thường những đôi tay mềm mại, đừng bao giờ coi thường những đôi chân mảnh mai- Có thể nói là nàng không thể trói chặt nổi một con gà, dù là một con gà con, nhưng bạn không thể coi thường nàng, hoàn toàn không thể; thân thể nàng yếu đuối, sức lực nàng yếu đuối, nhưng bạn phải ngạc nhiên là nàng lại có thể trói gọn tất cả con ngưòi của tôi, tất cả thể xác tôi, tất cả con tim tôi, tất cả tình cảm của tôi, tất cả lý trí của tôi, và bi thảm hơn hết là nàng còn trói chặt được cả linh hồn của tôi.
- Cho nên, tôi đã giao hết linh hồn thể xác của tôi cho nàng, và dĩ nhiên là tôi cũng giao hết cả tài sản của tôi cho nàng, kể cả tài sản của cha mẹ tôi để lại, tôi cũng mang dâng tặng hiến hết cho nàng; tôi rất vui vẻ dâng tặng nàng tất cả mọi vật, tất cả mọi thứ tôi có, hoặc là tôi có thể có.
6. Sứ mệnh
- Ở mỗi không gian, ở mỗi thời gian của cuộc đời, mỗi lúc, mỗi nơi, mỗi giờ, mỗi khắc, mình đều có những vai trò, những nhiệm vụ, những sứ mạng khác nhau, không phải là mình có thể làm những công việc mình muốn làm, mình thích làm, mà là mình phải làm những công việc Thượng Thiên muốn mình làm.
- Con đường ta đang đi là con đường rất khó nó đòi hỏi sự một sự nhẫn nại rất lớn.
Như bạn, mình không muốn tác phẩm này kết thúc một chút nào. những dư vị, những dư âm, những dư ảnh, những dư linh, vân vân, của nó thì vẫn còn, đậm nét, đậm đà, vẫn còn bàng bạc, vẫn còn mang mang, trong tim, trong trí, trong hồn của mình.
Tác phẩm tuyệt vời đã hồi sinh, không phải chỉ là cải tử hồi sinh có một con người, mà là cải tử hồi sinh cả một lịch sử, cả một triều đại, cả một triều đình, cả một văn hoá, cả một tín ngưỡng, của cả một đất nước, cả một dân tộc Ai Cập cổ đại xa xưa, xa xôi, hoang dại, kỳ bí, hoang đường
Thứ Ba, 10 tháng 3, 2015
Song from a Secret Garden
Lay down your head and I'll sing you a lullaby
Back to the years of loo-li lai-lay
And I'll sing you to sleep and I'll sing you tomorrow
Bless you with love for the road that you go
Back to the years of loo-li lai-lay
And I'll sing you to sleep and I'll sing you tomorrow
Bless you with love for the road that you go
May you sail far to the far fields of fortune
With diamonds and pearls at your head and your feet
And may you need never to banish misfortune
May you find kindness in all that you meet
With diamonds and pearls at your head and your feet
And may you need never to banish misfortune
May you find kindness in all that you meet
May there always be angels to watch over you
To guide you each step of the way
To guard you and keep you safe from all harm
To guide you each step of the way
To guard you and keep you safe from all harm
Just for this moment
This timeless moment
This wondrous moment
Of you and me
This timeless moment
This wondrous moment
Of you and me
You're not alpha not omega
You're not new york, you're not vegas
Simply you
You're not major, you're not minor
You're not l.a., you're much finer
Simply you
You're not new york, you're not vegas
Simply you
You're not major, you're not minor
You're not l.a., you're much finer
Simply you
One day arriving
Behind the far blue
Where you'll find me waiting
And I will find you too
Behind the far blue
Where you'll find me waiting
And I will find you too
When we can't find the answer
Sometimes a prayer will do
And though we wonder
Uncertain if we will get through
To face the future
Sometimes a prayer will do
Sometimes a prayer will do
And though we wonder
Uncertain if we will get through
To face the future
Sometimes a prayer will do
May you bring love and may you bring happiness
Be loved in return to the end of your days
Now fall off to sleep, I'm not meaning to keep you
I'll just sit for a while and sing loo-li, lai-lay
Be loved in return to the end of your days
Now fall off to sleep, I'm not meaning to keep you
I'll just sit for a while and sing loo-li, lai-lay
Song
from Secret Garden - những khuôn hình đen trắng, những nốt trầm
thẫm, từng giọt piano lấp lánh... mở ra cánh cửa bí ẩn của
khu vườn thơ dại, ngọt ngào và thanh thản, trong trẻo nhưng đen
láy đôi đồng tử soi xuống vịnh nước mùa hạ với cả bầu trời
ngăn ngắt trên cao...
Nhãn:
black&white,
lullaby,
nights,
Secret Garden,
song
Hãy giữ lấy tình yêu, giữ lấy đời nhau
Chúng ta hẹn hò nhau khi Sài Gòn đang chập chững đi qua những
ngày nắng vàng của mùa xuân để đón mùa hạ cháy lòng đang
về.
Tháng 3, những cơn gió ngang trời, từng thềm lá rơi đầy trên giao lộ Pasteur và Lê Duẩn, len qua tháp chuông nhà thờ nối dài những giấc mơ.
Quán cafe của chị tuy mới nhưng lại thân quen quá đỗi. Đơn giản và tinh tế như chính con người chị vậy.
Tháng 3, ta gặp nhau một cách rất đỗi tự nhiên, bằng nụ cười và những bản tình ca. Đêm nhạc " Mẹ và tình yêu "ở Hcafe để lại rất nhiều cảm xúc.
Bởi hình như Tình ca cho em vẫn cứ vẹn nguyên hình ảnh thân quen Người đàn bà ôm đàn hát tình ca của những ngày đầu những năm 90. Giọng hát chị vẫn chẳng thay đổi gì với thời gian. Mỗi khi nghe chị hát bài này, vẫn nhớ mãi cảm giác của thời gian những ngày cuối năm ngày ấy, nơi góc phố ấy...nhắm mắt lại để giai điệu vang lên trong tim, ngoài kia những giọt mưa ướt mềm khung cửa sổ, trời thì lạnh, tách cà phê ấm không đủ làm trái tim khô ráo hơn , " hãy giữ lấy tình yêu, giữ lấy đời nhau.." Và ngày ấy để người ta ra đi, thật nhẹ nhàng... Rồi từ đó, có người yêu thương lắm cái bóng đơn côi của mình,yêu lắm cái khoảng trống trong lòng mình ...
Một phút thăng hoa với Nửa hồn thương đau . Một thứ tình cảm nhẹ nhàng mà toàn vẹn, lắng đọng và trong suốt như pha lê mà chỉ khi mất đi ta mới bồi hồi tiếc nuối. Đó phải chăng là cái giá của sự trưởng thành, khi ta bỗng già đi, thất bại trong cuộc chiến giữ gìn những lãng mạn trong đời, và niềm hy vọng đã từng bền vững trong ta cũng dần phai nhạt…
Lại nồng nàn hơn với Koibitoyo ( Người yêu dấu ơi) hay khắc khoải cùng với anh Thái Hòa trong Diễm Xưa song ca Việt -Nhật. Cách đây 14 năm, khi bước chân vào Khoa Đông Phương để học chuyên tu 4 năm tiếng Nhật ngành Nhật Bản học, em đã từng lục lọi và tìm nghe tất cả những bài nhạc Việt được hát bằng tiếng Nhật bởi chị.
Tháng 3, ta đi trên con đường thênh thang nhất thành phố, kể cho nhau nghe câu chuyện bà mẹ Ô Lý di tản trong mùa hè đỏ lửa1972. Hình ảnh mẹ già và trái bí cứ lập đi lập lại, nghe sao cứ thấy quặn lòng đau. Anh Hòa hát thật đầm!
Chỉ có ai từng xa xứ, mới cảm nhận hết Cánh chim cô đơn. Nghe câu chuyện kể từ đâu mà Nhạc Sĩ Trịnh Công Sơn viết ca khúc này. Thế nhưng, những ai từng xa rời làng quê giếng nước con đò, khi nghe lại bài này cũng không khỏi nhớ thương xóm làng quê cũ. Nhớ những hẹn hò, hẹn hò với giấc mơ, hẹn về nghiêng cánh vui bên làng xưa, hẹn đền em nỗi lo... Có người đã bắt đầu thôi chờ đợi, có người sẽ bắt đầu nhớ đến anh như là một hoài niệm, một cảm giác thật đẹp mà mỗi chúng ta đều phải đôi lần va vấp phải khi lại mất đi những lần trọn vẹn yêu thương...
Lặng lẽ nơi này...Rồi từ đó... Một mìnhtôi về, mình tôi với tôi. Đến một lúc nào đó,người ta sẽ tự hỏi, ta hình dung nhau theo cách như thế nào? Chỉ là những khoảnh khắc..khi chút tình xa vắng...
Một chút lắng đọng với Lòng mẹ qua tiếng đàn bầu hay Trở về máinhà xưa với tiếng đàn tranh của chị Thiên Nga. Ngày tháng 3, ta biết mình đã đưa tay đón mùa hạ trước, mùa hạ đã trôi qua quá nửa con tim....
Trở về Thành phố mùa xuân, tháng ba hoa điệp đang trải vàng lối đi,những chiều về lộng gió...
Rồi từ đó, cóngười bỏ lại nỗi nhớ sau lưng, chỉ còn sót lại vạt nắng trước hiên nhà...
Những ca khúc trong đêm nhạc, là mỗi một câu chuyện kể. Sự mong manh của cuộc đời tựa như lá thu, như những cơn hoa điệp vàng rơi, như những cơn mưa lướt qua song cửa, như nỗi buồn giấu trong cánh chim bay...
P/S: Đêm nhạc " Mẹ và tình yêu "
Hcafe - 59 Tú Xương. Q3
Tháng 3, những cơn gió ngang trời, từng thềm lá rơi đầy trên giao lộ Pasteur và Lê Duẩn, len qua tháp chuông nhà thờ nối dài những giấc mơ.
Quán cafe của chị tuy mới nhưng lại thân quen quá đỗi. Đơn giản và tinh tế như chính con người chị vậy.
Tháng 3, ta gặp nhau một cách rất đỗi tự nhiên, bằng nụ cười và những bản tình ca. Đêm nhạc " Mẹ và tình yêu "ở Hcafe để lại rất nhiều cảm xúc.
Bởi hình như Tình ca cho em vẫn cứ vẹn nguyên hình ảnh thân quen Người đàn bà ôm đàn hát tình ca của những ngày đầu những năm 90. Giọng hát chị vẫn chẳng thay đổi gì với thời gian. Mỗi khi nghe chị hát bài này, vẫn nhớ mãi cảm giác của thời gian những ngày cuối năm ngày ấy, nơi góc phố ấy...nhắm mắt lại để giai điệu vang lên trong tim, ngoài kia những giọt mưa ướt mềm khung cửa sổ, trời thì lạnh, tách cà phê ấm không đủ làm trái tim khô ráo hơn , " hãy giữ lấy tình yêu, giữ lấy đời nhau.." Và ngày ấy để người ta ra đi, thật nhẹ nhàng... Rồi từ đó, có người yêu thương lắm cái bóng đơn côi của mình,yêu lắm cái khoảng trống trong lòng mình ...
Một phút thăng hoa với Nửa hồn thương đau . Một thứ tình cảm nhẹ nhàng mà toàn vẹn, lắng đọng và trong suốt như pha lê mà chỉ khi mất đi ta mới bồi hồi tiếc nuối. Đó phải chăng là cái giá của sự trưởng thành, khi ta bỗng già đi, thất bại trong cuộc chiến giữ gìn những lãng mạn trong đời, và niềm hy vọng đã từng bền vững trong ta cũng dần phai nhạt…
Lại nồng nàn hơn với Koibitoyo ( Người yêu dấu ơi) hay khắc khoải cùng với anh Thái Hòa trong Diễm Xưa song ca Việt -Nhật. Cách đây 14 năm, khi bước chân vào Khoa Đông Phương để học chuyên tu 4 năm tiếng Nhật ngành Nhật Bản học, em đã từng lục lọi và tìm nghe tất cả những bài nhạc Việt được hát bằng tiếng Nhật bởi chị.
Tháng 3, ta đi trên con đường thênh thang nhất thành phố, kể cho nhau nghe câu chuyện bà mẹ Ô Lý di tản trong mùa hè đỏ lửa1972. Hình ảnh mẹ già và trái bí cứ lập đi lập lại, nghe sao cứ thấy quặn lòng đau. Anh Hòa hát thật đầm!
Chỉ có ai từng xa xứ, mới cảm nhận hết Cánh chim cô đơn. Nghe câu chuyện kể từ đâu mà Nhạc Sĩ Trịnh Công Sơn viết ca khúc này. Thế nhưng, những ai từng xa rời làng quê giếng nước con đò, khi nghe lại bài này cũng không khỏi nhớ thương xóm làng quê cũ. Nhớ những hẹn hò, hẹn hò với giấc mơ, hẹn về nghiêng cánh vui bên làng xưa, hẹn đền em nỗi lo... Có người đã bắt đầu thôi chờ đợi, có người sẽ bắt đầu nhớ đến anh như là một hoài niệm, một cảm giác thật đẹp mà mỗi chúng ta đều phải đôi lần va vấp phải khi lại mất đi những lần trọn vẹn yêu thương...
Lặng lẽ nơi này...Rồi từ đó... Một mìnhtôi về, mình tôi với tôi. Đến một lúc nào đó,người ta sẽ tự hỏi, ta hình dung nhau theo cách như thế nào? Chỉ là những khoảnh khắc..khi chút tình xa vắng...
Một chút lắng đọng với Lòng mẹ qua tiếng đàn bầu hay Trở về máinhà xưa với tiếng đàn tranh của chị Thiên Nga. Ngày tháng 3, ta biết mình đã đưa tay đón mùa hạ trước, mùa hạ đã trôi qua quá nửa con tim....
Trở về Thành phố mùa xuân, tháng ba hoa điệp đang trải vàng lối đi,những chiều về lộng gió...
Rồi từ đó, cóngười bỏ lại nỗi nhớ sau lưng, chỉ còn sót lại vạt nắng trước hiên nhà...
Những ca khúc trong đêm nhạc, là mỗi một câu chuyện kể. Sự mong manh của cuộc đời tựa như lá thu, như những cơn hoa điệp vàng rơi, như những cơn mưa lướt qua song cửa, như nỗi buồn giấu trong cánh chim bay...
P/S: Đêm nhạc " Mẹ và tình yêu "
Hcafe - 59 Tú Xương. Q3
Nhãn:
Hcafe,
Hồng Hạnh,
Mẹ,
Tình yêu,
Trịnh Công Sơn
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)