Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2015

32 #Vui ít thôi, #buồn cũng ít thôi

Tháng 5 – Chào những yêu thương! Tháng 4 đi qua, tháng 5 lững thững về, chắc Sài Gòn đang bừng phượng đỏ và bằng lăng tím. Nơi này, tháng 5 vẫn lạnh, kể cả giữa trưa, một mùa hoa đào vừa đi qua.
- - - <3 - - -
Tháng 5, cũng là tháng của mẹ - ngày 10/5. Cám ơn mẹ, những ngày nóng của tháng 5 đã nằm lửa chăm bẵm cho đứa nhỏ mới sinh. Rồi cứ đến ngày này,cứ hay nhắc đi nhắc lại, chuyện mẹ đi sinh con thế nào, câu chuyện mà mẹ kể 32 năm, kể từ ngày có con, chưa bao giờ mẹ kể mà ánh mắt mẹ thôi lấp lánh. Câu chuyện rằng ngày 30/4 không chịu chui ra, phải đợi sang ngày 1/5 mới chịu. Câu chuyện rằng nuôi con khó cỡ nào, khó ăn khó ngủ, ba đưa ru bài hát “ Dấu chân kỉ niệm “ từ bên này xía qua bên kia ra sao... 32 năm qua, chưa bao giờ mẹ ngừng dõi theo con, 32 năm của những nụ cười và nước mắt của mẹ luôn ấp ủ cho con.
 Tháng 5, tri ân những người phụ nữ bên đời luôn sát cánh kề vai dù là những lúc khó khăn nhất. Chỉ cần nhìn mặt nhau thôi cũng hiểu nhau cần gì. Cuộc đời chông chênh vạn lần, có những người phụ nữ này bên đời, luôn tiếp thêm sức mạnh, đường đi gian truân cũng nhẹ nhàng đi

Cám ơn cả những người bạn, là một phần không thể thiếu trong cuộc đời, dù khóc hay cười, cũng là những người rất yêu thương luôn bên cạnh đồng hành cùng đi qua rất nhiều #mùa #thu...
Tháng 5, thời tiết bên này cũng đỏng đảnh chẳng kém Sài Gòn. Đang chuyển ấm lại đổ lạnh. Đang hanh nắng, chiều lại lất phất mưa. Ta bước qua tháng 2 hanh hao, tháng 3 ám ảnh, tháng 4 đầy ngơ ngác...Chúng ta, những con người trên địa cầu này, đã cùng nhau đi qua bao mùa nắng mưa...
Riêng mình lặng lẽ bước qua một khắc thời gian mới bằng một niềm riêng cũ kĩ. #Một #ngày #tháng#năm, tôi bước vào nhân loại bằng những giọt nước mắt thay cho tiếng khóc chào đời, những giọt nước mắt mà đã thấm sâu vào trong tim, vào những trầm tư mà mùa màng bỏ lại...
 Tháng 5 chông chênh gió trên những con đường đầy hoa dại và bồ công anh đang nở rộ và những nỗi buồn chưa kịp đặt tên. Nghe có tiếng khóc thầm trong gió, bởi màu thương nhớ loang dần theo màu thời gian, đang dần phủ bụi thời gian. Cũng chẳng hiểu vì sao cứ tháng 5 là chông chênh, #chỉ #còn #những#mùa #nhớ, đôi lúc bị chìm trong mớ hỗn độn cảm xúc. Chỉ có là, 32, ngày mai khác nhiều rồi! Buồn ư, cứ buồn nhưng ít thôi. Vì chẳng còn thời gian đâu hoang phí cho nỗi buồn day dưa mãi. Vui ư, cứ vui đi, nhưng ít thôi. Vì biển có những con sóng giận dữ rất đáng sợ, nhưng nếu biển không có sóng thì càng đáng sợ hơn. Hành trình cuộc đời của con người cũng vậy, nếu không có những lúc thăng trầm thì mọi thứ là vô nghĩa, chỉ là hòn cuội vô tri vô giác bên đường.
 Tháng 5, đã xa lắm rồi những chuyến xe đêm nơi đèo cao gió hút, Mèo Vạc hay Đồng Văn, Lũng Cú hay một chiều Mai Châu quạnh quẽ...
 Là thế! Là một khởi đầu hay kết thúc, chỉ có mình ta hiểu và #phần #con #người #dở #dang #khắp#nẻo. Ở ngoài kia, trên khắp địa cầu, một nửa của loài người vẫn hoài đang ngóng chờ một niềm tin. Thêm một lần nữa trong hành trình khám phá, nhân loại tìm nhau, trong lo âu.Từ trong #dạ #khúc#cho #tình #nhân, chính ta biến ta thành mộng. Là mơ mộng, là còn hoài hồn nhiên. Là cuộc tình này...hãy còn xa lắm!!!

Không có nhận xét nào: