
Bảo Yến - giọng ca vàng của một thời nhạc trữ tình. Với chất giọng rất riêng, gần như một thời gian dài những năm 70-80, Bảo Yến là một nữ ca sĩ hàng đầu. Với Hương thầm, chiều hè trên bãi biển, ở hai đầu nỗi nhớ, lệ đá .... và những ca khúc Huế. Nói thật, Vân Khánh hát về Huế không bằng 1/5 của Bảo Yến.

Lâu lắm nghe lại giọng hát của cô, một chút thảng thốt, chất giọng vàng lôi tôi về với những ngày xa xưa...
Nghe lại " Một đời yêu anh"
Chưa đặt tên cho một chuyện tình
Cho mai sau đời đem rao đem bán
Gom mây trời em may áo trắng
Chua chát lịm cho kín yêu đương
Để em còn nguyên tiếng băng trinh
Em để tang cho một cuộc tình
Mong manh hoàng hạc sương tan trên lá
Mong manh loài hoa tươi sắc máu
Hoa chớm nở khi sáng tinh mơ
Hoa cúi đầu trong tối bơ vơ
Anh chết trong em suốt một đời
Nên ngất ngư câu hát nửa vời
Anh ơi đêm rồi không gian lặng câm
Em say trên dương cầm
Mơ hồ tiếng hát Trương Chi
Em biết khi em anh giận chuyện gì
Nhân gian xa vời sao băng tăm tôi
Sông ân tình sao đi không tới
Em trách mình em trách em thôi
Cay đắng nào dâng cháy trên môi
Anh biết không anh chỉ một lời
Anh biết không anh chỉ một lời
Anh giết em khi mới ... nửa đời ./.
Link: http://www.nhac.vui.vn/Music/Play,74477
Ừ, thì nhớ..." chưa đặt tên cho một chuyện tình"
Ai cũng có một thời hẳn quên đặt tên cho chuyện tình cũ. Ai cũng sẽ có lúc lang thang một mình khi một cơn mưa lất phất bất chợt về trên phố vốn ồn ào và lắm khói bụi. Vẫn còn đó hình bóng anh, vẫn còn đây giọng nói anh.... Giáo đường vẫn đông người mỗi cuối tuần đó anh ạ. Giáo đường nơi xa biết có mấy người nhớ Sài Gòn?
Có nhiều người cho rằng em sống vẫn cứ lãng mạn như ngày tóc còn dài quá vai, chạy như bay những ngày nắng trên đường...ừm...Cho dù cuộc sống vui hay buồn, em vẫn cứ là em đấy thôi.Có nhiều người cho rằng em đã lấy chồng, thôi mộng thôi mơ đi thôi... Đâu ai dám chắc thôi mộng thôi mơ là đã tốt. Em tự tìm cho mình những động lực, những niềm vui nho nhỏ cho chính em trong những lúc ấy. Em vẫn là em đấy thôi. Này nhé, chỉ là một vài hạt mưa bụi mong manh, chỉ là một chút gió lung lay cành biếc, chỉ là một cái bắt tay.... Niềm vui hay niềm hạnh phúc đâu phải là cái gì lớn lao, to tát. Chỉ là thế thôi, chút lãng mạn cho đời thêm vui.
Em vẫn mong manh dễ vỡ như ngày trẻ dại, em vẫn kiên cường như ngày 1 thân nữ trên ngàn dặm đường xanh. À, còn nhớ, khi về thì anh " phán" cho 1 câu " đi làm chi, về đen thui". Ừ, đen, cái đen da em không sợ bằng đen trái tim. Đen da nhưng lòng ấm áp tình người muôn nơi.
Vẫn là anh của ngày xưa nơi xa...Có những trăn trở và thao thức. Dẫu biết rằng không thể đi ngược thời gian, nhưng em vẫn gặp anh của hôm qua trong lời nói hôm nay. Có những âu lo và nghĩ suy....Cuộc sống và DUYÊN....may gặp nhau. Ôm ấp để mãi còn những lời động viên nhau.
Đêm hè, nóng! Đêm đông, lạnh! Chỉ có mùa thu mang cái đêm lành lạnh dễ chịu của năm nào....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét