Mưa, gió thổi mạnh, trút lá vàng xuống mặt đường. Những chiếc lá còn xanh cố níu lại cành khẳng khiu. Trôi qua những ngày mưa bão ngày xưa. Lớp học vắng hoe, người không tới, tiếng thở dài vang vọng cuối sân trường. Vẫn là nửa tỉnh nửa mê ngày giông bão. Đứng cạnh bên, im lặng và bình thản. Họ chỉ có ánh mắt trao nhau, thế là đủ. Gió thổi tung mái tóc người con gái năm xưa. Chỉ là mưa, nhưng lẫn lộn mưa năm xưa...
Quán vắng. Chỉ có những đụn khói thuốc nồng nồng lơ lững giữa cái không gian không thể tan biến đi. Sương mưa mù mịt khắp chốn. Ánh đèn bão nhỏ nhưng ấm áp. Tiếng nhạc violon cứ réo rắt. Người nghệ sĩ chơi đàn đang nhắm nghiền mắt, thả người theo từng nốt nhạc du dương..."Ne me quitte pas" - tình khúc xưa, mưa xưa hay mưa nay đan xen lẫn lộn. Họ vẫn ngồi đó, thanh thản và nhẹ nhàng. Bên ngoài bão vẫn gầm rú, gió giật lên từng hồi. Trong quán, đôi khi có tiếng cười khúc khích vì một mẩu chuyện vui. Ánh đèn bão tuy leo lét nhưng mãi cháy sáng.
Ngày mưa không dứt...Ngập đến tận bô xe. Vẫy tay, xe khuất xa dần trong bầu trời đen sẫm ngập nước. Ánh mắt biết cười theo về suốt đoạn đường dài. Không nói, chỉ là 1 ánh mắt nhìn qua... Ấy vậy mà, gần như muốn làm trôi cả một vùng trời mưa gió.
Trở mình, tiếng mái tôn nhà bên giật lên từng hồi. Rào rào...trời vẫn còn mưa....
Con đường có bờ lau ẩn hiện đâu đó. Cô gái nhỏ năm nào nay không còn tóc xõa ngang bờ vai. Trời chợt tối sầm, rồi trời lại mưa. Cuốn phăng những chiếc lá khô hai bên vệ đường bay lên cao, rơi lả chả xuống cùng cơn mưa...Vẫy tay chào nhau, về nhé! Mưa trắng xóa dấu chân vừa qua...
Mưa xịt xùi...Trùm áo mưa mà đưa đón. Khuya về lạnh rung từng đợt. Chỉ lại là ánh mắt trao nhau. Và cái vẫy tay mỉm cười tạ từ. Ngày mưa vô tư đến độ, chẳng hay món quà nhỏ, người ta cố công mang đến... Ngây ngô đến độ chẳng biết là của người. Sau này nhớ ra, giật mình, mưa tạnh! Bẵng đi thời gian, trời lại đổ mưa...Con đường chân ướt, dẫn về lối quen. Vẫn còn đó sự hối tiếc cho một mùa mưa...
Thảng thốt, giật mình, chỉ mình trong bóng tối...Trời vẫn mưa, mái tôn nhà hàng xóm vẫn co giật theo từng cơn gió mạnh. Chỉ là mơ, chỉ là mơ...Nhưng sao vẫn thấy như là thật. Mưa bão của ngày xưa, mưa bão của ngày nay??!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét