Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

When the sun goes down

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng cuối ngày tắt lịm dần sau mái nhà nơi xa xa...Cũng là lúc người ta nhớ về ngày hôm qua nhiều nhất.
Có một chút khói đượm nồng bầu trời nhiều mây. Mùi rơm rạ khô đang cháy tí tách và bóng đêm buông dần trên cao nguyên. Tiếng đứa nhỏ khóc đòi mẹ. Tiếng trâu về chuồng. Tiếng heo đòi ăn. Tiếng bà cụ già nào đó cất tiếng gọi cháu, đứa cháu nhỏ đang chơi trong sân sau nhà.
Có một chút man mác, và người lữ khách vẫn đi về một mình. Chiều rơi, người ấy vẫn đứng chờ ở sân ga vắng. Tiếng tàu leng keng về bến, cứ như tiếng cỗ máy thời gian đưa người về với quá khứ. Thoáng gió thổi tưởng đâu là mưa... Ga vắng người, chỉ còn tiếng lạch cạch của người bán vé đang dọn dẹp trong quầy và chuẩn bị ra về. Người lữ khách hạ ô, từng bước nhẹ dọc theo đường rầy... Ga vắng, cảm giác cô đơn và trong chiều lạnh. Nỗi nhớ chìm sâu vào bóng đêm...
https://www.youtube.com/watch?v=4reVHmHD8L4

Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

Ban trắng

Mùa hoa ban lại về
Người xưa sao không về...
Ban trắng khắp các con đường, ban trắng khắp các sườn đồi. Trẻ con tung tăng áo mới, đến trường trong sớm mai. Ban trắng rơi đậu trên vai. Ban theo thiếu nữ đến lớp...
Mùa hoa ban, gợi nhớ miền gió núi, thăm thẳm những vực sâu...Khi ban rộ như trẩy hội, những chiếc gùi cũng nhấp nhô trên bờ khe.
Người xưa chắc không nhớ ban trắng để mà về...

Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

Cẩm tú cầu

Hortensias tên tiếng Pháp của Cẩm Tú Cầu.
Những búp hoa thật to, thật rực rỡ bên hiên nhà. Ước mơ có một mảnh vườn nhỏ, khi mở tung cửa sổ, là những bụi Cẩm tú cầu rạng ngời đón gió sớm.
Sắc hoa xanh phớt, một cành là một bông thật to, có ai nhớ câu chuyện về hoa tú cầu và hồn hoa tú cầu đã biến thành cô gái, để đêm đến tìm gặp chàng trai đã chăm sóc hoa ban ngày. Những câu chuyện huyền hoặc theo kiểu liêu trai vẫn cứ hút hồn người nghe. Hồn hoa rồi cũng tan biến như khói như mây...

Violet

Violet, nghe tên lại nhớ đến người con gái xinh đẹp và dịu dàng nơi miền nam nước Pháp. Ở nơi đó, những cánh đồng bát ngát trải dài, và những bông hoa xanh tím rung rinh trong gió.
Nàng Violet vẫn đợi Anfaret... Cái sắc tím mong manh, từng cánh mỏng, tựa như những giọt nước mắt thấm đẫm vai áo Anfaret đêm cuối cùng bên nhau. Màu tím của sự đợi chờ trong nhung nhớ và màu tím của sự chia ly.
Nhìn Violet, nhớ câu chuyện tình cảm động của họ, biết bên trời còn mối tình thủy chung nào không.

Hoa lồng đèn

Fuchsia, hay là hoa lồng đèn.
Tựa như những lồng đèn cao cao, thắp sáng một mùa đông giá lạnh. Tựa như từng ngọn đèn đường phố, thắp sáng những con đường khuya.
Cũng nhiều màu sắc, nhưng vẫn thích nhìn những ngọn đèn lồng với màu hồng xinh xắn. Màu sắc dịu ngọt và tràn đầy sức sống. Nổi bật trong cái nắng xám của chiều đông lạnh. Fuchsia lặng lẽ ở những hàng rào gai nhà ai. Lặng lẽ như em, lặng lẽ gửi gắm ngàn nhớ thương. Để gió có lạnh, gió có mạnh, lồng đèn vẫn thắp sáng những đêm khuya về trên con dốc vắng. Thoảng mùi hoa dại, tưởng như lồng đèn cũng ngào ngạt hương thơm.

Bồ công anh

Lactuca Indica, hay bồ công anh. Một buổi sáng học trò, áo trắng em bay đi, chỉ còn anh ở lại. Những cánh mỏng mang theo những hạt mầm của ước mơ. Vẫn là buổi sáng học trò cũ, bồ công anh cũng biết khóc vì nhớ.
Khi xuân thắm, em mặc áo vàng, vàng rực cả cánh đồng hoang. Những chân rễ nhỏ bé mà đầy sức sống, bám chặt vào từng thớ đất. Người ta cũng cày xéo em, vì em chỉ là loài hoa dại.
Này em, trời may cho em áo trắng, em bay về trời. Để anh ở lại với đời đắng cay.

Mai anh đào

Xuân, xuân trong mắt em, xuân trên những cánh mai anh đào mỏng manh, khẳng khiu. Tháng 2, những cơn gió xuân, giục mai anh đào rụng trụi lá, chỉ còn lại những cành bơ vơ. Hoa lại trổ đầy cây. Những cánh hoa bé xíu mong manh nhưng hồng đến lạ. Cái sắc hồng phơn phớt, tựa như má hồng của thiếu nữ 16 tròn trăng. Nhớ không? Cái nụ cười ấy trên môi xinh, khoe hàm răng trắng đẹp cà đôi má hồng tự nhiên tuổi rằm. Đã có ai từng tìm lại những ngày qua, bất chợt, bắt gặp mình của ngày ấy. Có thảng thốt vì thời gian trôi qua rất vội. Có hối tiếc đi tìm sắc hồng trên má thắm ngày xưa. Ta nhìn ta, qua chiếc gương vẫn im lìm trên giá. Những vết nhăn dần, nơi khóe mắt - khóe miệng. Có lẽ không cười thì đỡ nhăn hơn chăng?! Màu thời gian đã làm phai sắc hồng theo năm tháng. Nhưng mai anh đào sang năm lại hồng thắm, hồng cả núi đồi, hồng cả những con đường thân quen ngày xưa. Nơi ta đã đi qua, vụng về đánh rơi chiếc hôn bên hồ.

Phượng tím

Phượng lại không đỏ mà tím. Chỉ nở vào tháng 2-3
Khi níu chân người đi bằng một màu lam tím, ta ngỡ người sẽ ở lại. Cũng cháy một trời tim tím để nhớ để quên để hờn để giận.
Những con đường quanh co uốn lượn, xen giữa những hàng thông xanh là sắc tím chói trời nhung nhớ. Nếu ai đã từng đọc tác phẩm " Đà Lạt mùa phượng tím" chắc hẳn sẽ không khỏi bâng khuâng, những chùm hoa tím rung rinh theo gió.
Lạnh! Những bàn chân theo nhau trên phố. Biết có ai đi tìm màu tím của một khoảng trời học sinh. Màu mực tím, cành hoa tím, vẫn ấp ủ mãi trong trang giấy học trò đã nhạt dần theo năm tháng. Nhớ những tà áo trắng, tung tăng tan trường về. Ai đó đã bám theo gót chân ai. Những e ấp buổi ban đầu ấy, tím cả một thời...

Mimosa

Mimosa - sắc vàng và từng chùm long lanh. Liên tưởng tới bài hát " Misosa từ đâu em tới". Và không đâu ở VN nhiều mimosa bằng Đà Lạt. Gần như là loại hoa trồng ở hàng rào quanh nhà, phố núi nếu vắng Mimosa mùa đông sẽ chẳng còn thi vị nữa. Tôi vẫn nhớ mãi, những kỉ niệm ngày nào cùng bông hoa li ti với sắc vàng và lá óng ánh trong ánh sáng buổi hoàng hôn ngày ấy. Những bước chân đi, những tiếng cười nói. Và gió lạnh thốc lên từ mặt hồ. Để rồi đêm buông không nao núng, phủ đầy không gian màu áo của thời gian. Đêm đến, để mimosa lấp lánh như ánh bạc trong khu vườn thần tiên. Và những lời nói thì thầm, tưởng như vẫn còn đâu đó trên ngọn mimosa. Rồi có khi nào ta cùng quay trở lại?! Mimosa rồi cũng tàn, mùa đông rồi cũng qua...

Mimosa, em đã về đâu
 Tác giả:Vũ Quyên
Mimosa
Em đã về đâu ?
Dốc xưa nay đã men màu
Gót khua nỗi nhớ dòn câu ân tình 
Theo dấu chân hờ cổ tích ngày xưa
Anh lang thang giữa khung vuông màu kỷ niệm
Mimosa ngọt ngào hương thanh khiết
Hoa còn đây mà em đã về đâu ? 
Đà Lạt vẫn mờ sương chiều ẩm đục
Mimosa vàng cánh gío hây hây
Hoa trinh nữ một thời em cài tóc
Thung lũng Tình Yêu lờ lững dấu chân mây 
Phố núi anh về vẫn buồn muôn thuở
Lòng bồng bềnh theo lọn sóng chao
Chiều nắng xế phủ vàng hồ Than Thở
Hoa  rơi đầy vương lối cũ lao xao 
Em đã đến với tình yêu mật ngọt
Nụ đầu đời lãng đãng khói sương
Giấy học trò vần thơ gò nét bút
Vành nón nghiêng che mắt liếc người thương 
Anh về đây qua muôn vạn dặm đường
Thầm gọi tên em trên đường hoa năm cũ
Em đã về đâu?
chiều cao nguyên chìm dần trong nỗi nhớ
Rừng Ái Ân trầm lắng khúc thông reo 
Mai anh đi cánh lạc lưng đèo
mimosa sẽ xa thêm tầm tay vói
Vầng trăng cũ khuyết dần mùa đông tới
Ly bôi này từ tạ cánh hoa xưa 

Hoàng hôn



Hoàng Hôn
Tác giả: Tế Hanh


Trái tim hấp hối của ngày tàn
Ứa lệ chan hòa ám thế gian
Ấy lúc trời cao buồn goá bụa
Cúi ôm trái đất đỡ băng hàn

Có phải vì tôi kiểu cách đâu!
Khách quan, ngoại cảnh gợi khêu sầu
Hư vô, ý chết luồn trong gió,
Hồn đứng bơ phờ trước vực sâu



Lẻ loi cho đến cả bên chân
Cái bóng trung trinh cũng chẳng quầng
Tay trái thờ ơ, tay phải lạnh
Hững hờ buông thõng hết tương thân.

Một con gà nhỏ lạc trong thôn
Mất mẹ bi thương gọi đứt hồn
Có phải lòng tôi đau quạnh quẽ
Kêu tìm lòng bạn giữa hoàng hôn?

Thứ Năm, 7 tháng 3, 2013

Regret City - Thành phố hối tiếc



I had not really planned on taking a trip this time of year, and yet I found myself packing rather hurriedly. This trip was going to be unpleasant and I knew in advance that no real good would come of it. This is my annual “Guilt Trip.”

I got tickets to fly there on “WISH-I-HAD” airlines. It was an extremely short flight. I got my “baggage,” which I could not check. I chose to carry it myself all the way. It was loaded down with a thousand memories of “what might have been.” No one greeted me as I entered the terminal to the Regret City International Airport. I say international because people from all over the world come to this dismal town.


As I checked into the “Last Resort” Hotel, I noticed that they would be hosting the year’s most important event — the annual “Pity Party.” I wasn’t going to miss that great social occasion. Many of the towns leading citizens would be there.

First, there would be the “Done” family; you know, “Should Have,” “Would Have” and “Could Have.” Then came the “I Had” family. You probably know old “Wish” and his clan. Of course, the “Opportunities” family; “Missed and Lost,” would be present. The biggest family there would be the “Yesterday’s.”

There are far too many of them to count, but each one would have a very sad story to share. Of course, “Shattered Dreams” would surely make and appearance. “It’s Their Fault” family would regale us with stories (excuses) about how things had failed in their life. Each story would be loudly applauded by the “Don’t Blame Me” and “I Couldn’t Help It” committee.

To make a long story short, I went to this depressing party, knowing full well there would be no real benefit in doing so. And, as usual, I became very depressed. But as I thought about all of the stories of failures brought back from the past, it occurred to me that this trip and subsequent “pity parties” COULD be cancelled by ME!

I started to realize that I did not have to be there. And I didn’t have to be depressed. One thing kept going through my mind, I CAN’T CHANGE YESTERDAY, BUT I DO HAVE THE POWER TO MAKE TODAY A WONDERFUL DAY. I can be happy, joyous, fulfilled, encouraged, as well as being encouraging.

Knowing this, I left Regret City immediately, and didn’t leave a forwarding address. Am I sorry for mistakes I’ve made in the past? YES! But there is no way to undo them.

So, if you’re planning a trip back to Regret City, please cancel all those reservations now. Instead, take a trip to a nice place called: “Starting Again.” I like it so much that I made it my permanent residence. My neighbors, the “Been Forgiven” and the “We’re Saved” are so very helpful. By the way, you don’t have to carry around the heavy baggage anymore either. That load is lifted from your shoulders upon arrival. But don’t take my word for it, find out for yourself.

Haley

Bản dịch

Tôi không thực sự hứng thú khi tham gia chuyến đi thường niên vào năm nay, nhưng như một thói quen cũ, tôi đã đóng gói xong đồ đạc của mình. Chuyến đi này chắc chắn sẽ giống như năm ngoái, không thoải mái và thú vị chút nào. Nó mang tên "Guilt Trip - Chuyến đi về vùng của sự sai lầm".

Tôi có một chuyến bay ngắn qua hãng hàng không WISH-I-HAD. Tôi đã có "hành lý" - những thứ mà tôi không thể kiểm tra. Tôi chọn cách tự mang đi trong suốt hành trình của mình. Nó đã được để vào ngăn "ký ức". Không một ai chào đón khi tôi bước ra cửa "sân bay của thành phố nối tiếc". Tôi giao tiếp với mọi người từ khắp trên thế giới bằng một ngôn ngữ riêng.

Sau đó, tôi bắt đầu làm thủ tục vào khách sạn mang tên Last Resort (Phương án cuối cùng). Họ sẽ tổ chức một sự kiện quan trọng nhất trong năm - một lễ hội thường niên mang tên Pity Party (Bữa tiệc của sự nuối tiếc). Nhiều người trong các thành phố hàng đầu thế giới sẽ có mặt ở đó. Tôi sẽ không bỏ lỡ dịp trọng đại này.

Đầu tiên, đó sẽ là gia đình Done (Đã làm), tiếp theo là Should Have (Nên làm), Would Have (Sẽ làm) và Could Have (Có thể làm). Sau đó đến gia đình I Had (Tôi có). Bạn cũng nên biết thêm gia đình Wish (Mơ ước) và gia tộc của ông. Tất nhiên có thêm cả gia đình Opportunities (Cơ hội), Missed and Lost (Những thứ bị bỏ lỡ hoặc bị mất). Gia đình lớn nhất sẽ là "Yesterday" (Ngày hôm qua).

Có quá nhiều người trong số tất cả khách mời, nhưng mỗi người sẽ có một câu chuyện buồn để chia sẻ. Tất nhiên, Shattered Dreams (hay còn gọi là Ước mơ tan biến) chắc chắn cũng sẽ có mặt để kể chuyện của họ. Gia đình It's Their Fault (Đó là lỗi của chúng tôi) đang thích thú chia sẻ về việc làm cách nào mà tất cả mọi thứ trong cuộc sống của họ đều thất bại. Mỗi câu chuyện sẽ được chấm điểm bởi hội đồng lớn mang tên Don’t Blame Me (Đừng đổ lỗi cho tôi) and I Couldn’t Help It (Tôi không thể nhịn được).

Các câu chuyện ngày một dài và tôi dần đi đến thất vọng. Bữa tiệc khiến tôi bắt đầu nghĩ tới những sai lầm trong quá khứ của mình. Nó không giúp tôi tìm thấy niềm vui nào khi tham gia một sự kiện này.

Tôi bắt đầu nhận ra rằng tôi không nên ở đó, nó khiến tôi bị trầm cảm. Bất chợt một ý nghĩ đã vụt qua tâm trí tôi, "Tôi không thể thay đổi ngày hôm qua, nhưng tôi có khả năng làm cho ngày hôm nay trở nên tuyệt vời". Tôi có thể có hạnh phúc, vui vẻ, cũng như sẽ được khuyến khích.

Biết được điều này, tôi rời "Regret City" ngay lập tức, và không để lại địa chỉ cá nhân nào. Tôi có phải xin lỗi cho những sai lầm đã xảy ra trong quá khứ? Chắc chắn là có! Nhưng không có cách nào để làm lại được.

Vì vậy, nếu bạn đang lập kế hoạch có một chuyến đi thăm quan tại "Regret City", xin vui lòng hủy bỏ tất cả những vé đã đặt trước ngay bây giờ. Thay vào đó, bạn nên đặt chân tới một vùng đất xinh đẹp hơn mang tên Starting Again (Đang bắt đầu lại). Đó sẽ là địa điểm du lịch vào các năm tới của tôi.

Hàng xóm của tôi Been Forgiven (Sự tha thứ) và We're Saved (Chúng ta được cứu rỗi) là những người rất thân thiện và nhiệt tình. Nhân tiện, bạn không cần phải mang theo hành lý nặng nề nữa. Bởi nó sẽ thoát khỏi tâm trí của bạn trước khi bạn tới nơi.

Nhưng luôn nhớ bạn không thể tới thành phố của tôi, hãy tự tìm thành phố cho riêng bạn.

Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013

Câu chuyện vùng cao





Bên một chiếc bàn gỗ mốc thếch, tôi ngồi uống rượu với một người bạn. Anh này thạo nhiều thứ tiếng dân tộc vì đã một thời chuyên đi thu mua nấm rừng, thảo quả trong các bản làng xuất sang Trung Quốc. Bàn bên cạnh có hai người đàn ông mặc quần áo chàm vừa nốc từng bát rượu đầy vừa chằm chằm nhìn vào mặt nhau. Ngồi né ra xa một chút là một người phụ nữ váy áo thêu xanh đỏ, khắp người đeo không biết bao nhiêu vòng bạc lủng lẳng.

Suốt đến gần nửa tiếng đồng hồ chỉ thấy có một anh chàng nói, khi thì giận dữ khi thì nghẹn ngào, có lúc lại đắm chìm trong ưu tư như bị men rượu nhấn chìm. Can rượu to trên bàn đã vơi quá nửa, bỗng hai người đàn ông ôm chầm lấy nhau, nức lên rưng rức. Cái bàn ọp ẹp chao ngiêng làm hai bát rượu đổ tóe ra sàn. Lẳng lặng nhìn hai gã đàn ông quá say, người đàn bà cúi xuống nhặt những chiếc bát đặt lên bàn rồi lẳng lặng mở nút cái can nhựa cao đến hai gang tay, nghiêng can rót rượu đầy tràn hai miệng bát. Xong xuôi lại trở về chỗ, lẳng lặng nhìn bâng quơ ra rặng núi giăng ngang trước mặt.

Thấy cảnh lạ lùng, tôi thì thầm hỏi anh bạn xem chuyện gì đang xảy ra. Thì ra hai gã đàn ông này chính là “tình địch” của nhau, theo cái cách định nghĩa ngu ngốc của người dưới xuôi chúng ta. Một anh là chồng, còn một anh là người yêu cũ của người đàn bà đang ngồi đây. Nhìn kỹ ra thì cô vẫn còn khá trẻ nhưng vẻ tiều tụy và cam chịu làm cho ta nghĩ rằng đấy đã là một thiếu phụ nhan sắc đang tàn.

Chiều tối ngày hôm qua họ đã xuống đến chợ. Như nhiều đôi khác, hai vợ chồng này buộc ngựa vào một góc bên quán, ăn một bữa no nê rồi chia tay nhau. Sáng hôm nay họ lại tìm về quán cũ theo lệ thường để rồi sẽ lại ăn một bữa trước khi túc tắc dắt ngựa đi về. Thế nhưng lần này, cô vợ không về quán một mình mà dẫn theo anh người yêu cũ. Thế là ba người ngồi cùng nhau. Hai người đàn ông và một người đàn bà.

Anh bạn tôi ngồi xây mặt ra cửa nhưng căng tai về phía bàn bên để nghe và cố hạ giọng dịch cho tôi nghe từng câu nhát gừng đứt quãng của người đàn ông đang vừa nói vừa uống một cách đầy bức xúc. Anh bạn tôi còn phải tóm tắt cả câu chuyện đã xảy ra trước khi tôi hỏi, thế nhưng vẫn theo kịp được khúc sau vì anh kia cứ nói một câu lại uống một hớp, rồi lại gật gật cái đầu như đang cố vắt ra các ý nghĩ lộn xộn nằm đâu đó bên trong óc mình.

Tôi vừa nín thở để nghe và cố sắp xếp các lời dịch của anh bạn. Cuối cùng thì tôi hiểu được đại khái câu chuyện giữa hai người đàn ông, một người chỉ nói, vừa nói vừa nghẹn ngào, một người cúi gằm mặt xuống vừa nghe vừa cắn chặt hàm răng. Bỏ qua những câu vòng vo mà tôi không nhớ mà cũng không hiểu hết ý thì tóm tắt lại là như sau:



- Thằng Xín Thau kia, mày uống hết cái bát ấy đi rồi nghe tao nói. Suốt đêm qua tao đau tức cái tim, đau quặn cái ruột. Tao đi theo vợ mày về đây tìm mày.
............


- Cái ngày bố mày theo ông thầy cúng đưa mày đến đón vợ mày về, tao buồn muốn chết. Tao đã bắn hết cả một túi thuốc, nhồi hết đạn chì thì nhồi sỏi sạn vào mà bắn. Đáy nòng vỡ ra, sẹo trên má tao vẫn còn đây này.
............

- Sau khi cưới, vợ mày nó bảo rằng tao đừng buồn, mày thương vợ lắm. Tao tin nó quá, thế là tao vui.
..............

- Phiên chợ trước tao được tin nhắn là phiên này vợ chồng nhà mày sẽ đi. Tao đắp vội mấy khúc bờ ruộng cho xong, tao bỏ cái đám cưới trong bản để ra đây gặp vợ mày.
.............

- Mày phải biết. Khi đi ra chợ tao vui quá, bỏ không bắn hai con chim to trên cành, bỏ không bắn một con nhím to trong bụi. Tao chỉ nghĩ đến cái lúc được gặp vợ mày. Thật đấy. Tao vẫn còn thương con vợ mày lắm mà.
.............

- Đến lúc tao tìm được con vợ mày, tao vui đến chảy cả nước mắt. Tao lại hát lại cái bài mà ngày xưa lần đầu tao hát vào bên tai con vợ mày, cái đêm đầu tiên tao gặp được nó.
..............

- Thế mà, dắt nhau đi rồi, đèn tao chiếu vào tận mặt mà tao không còn nhận ra nó là cô con gái đẹp nhất bản. Giàng ơi. Ngày xưa cái mặt ấy tròn như trăng rằm, hai cái vú nó tròn to như hai quả dưa chín, cái tay nó đẹp như mình con trăn trên cây, tiếng nó cười hay như chim hót làm nắng cũng cười theo, cái váy nó thơm như hoa rừng làm bướm cũng bay theo.
..............

- Giàng ơi. Đêm qua tao chỉ thấy mặt nó cong méo như trăng hạ tuần, ngực nó nhăn như hai quả bí héo. Nó không cười, nó chỉ muốn khóc. Tao đau cái tim tao quá. Giàng ơi.
................

- Mày nói đi. Là thằng đàn ông, mắt mày có nhìn thấy vợ mày nó khổ hay không? Là thằng đàn ông, mày có thấy vợ mày nó buồn hay không?
...............

- Mày là thằng tốt số nhất đời. Mày sinh vào lúc nào mà mày lấy được vợ mày. Mày thật là có cái tội to. Hôm nay tao định đánh mày, tao thương con vợ mày quá.
................

- Lần này tao mang hai bao ngô giống. Tao không bán nữa. Mày mang về đi mà trồng. Phiên chợ sau tao gửi phân bón vào cho.
.................

- Đến kỳ ngô ra bắp tao bảo mày cách đặt bẫy. Tao có bài thuốc, bẫy sập là lợn rừng ngấm thuốc không chạy được đâu. Tao sẽ cho mày. Nếu nhím sập bẫy, mày bắt nguyên cả con mang ra chợ. Có người mua ngay. Ba cái dạ dày nhím sống là đổi được một con lợn giống to.
................

- Mày không được lười. Mày đói thì tao kệ mày nhưng vợ mày thiếu thóc thiếu ngô là tao đánh mày đấy.
..............

- Thằng Xín Thau kia, mày có phải là thằng đàn ông hay không?


Nhìn hai gã đàn ông gục đầu vào nhau rưng rức khóc trên hai bát rượu đã cạn khô, tôi thấy thật là khó tả. Nhìn sang người đàn bà lẳng lặng ngồi bên, tôi không đọc được những ý nghĩ gì đang ẩn hiện trong đầu cô ta. Phải chăng là vừa hạnh phúc vừa tủi thân, phải chăng là vừa ái ngại vừa thương xót cho cả hai gã đàn ông của cô.


Rất lâu về sau, một lần tôi đem câu chuyện này kể cho vợ tôi nghe. Vợ tôi thở dài, cầm cái điều khiển tắt phụt màn hình vô tuyến đang lải nhải vô duyên và bâng quơ nói:

“Đàn ông như thế mới là đàn ông”.

(sưu tầm)