Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng cuối ngày tắt lịm dần sau mái nhà nơi xa xa...Cũng là lúc người ta nhớ về ngày hôm qua nhiều nhất.
Có một chút khói đượm nồng bầu trời nhiều mây. Mùi rơm rạ khô đang cháy tí tách và bóng đêm buông dần trên cao nguyên. Tiếng đứa nhỏ khóc đòi mẹ. Tiếng trâu về chuồng. Tiếng heo đòi ăn. Tiếng bà cụ già nào đó cất tiếng gọi cháu, đứa cháu nhỏ đang chơi trong sân sau nhà.
Có một chút man mác, và người lữ khách vẫn đi về một mình. Chiều rơi, người ấy vẫn đứng chờ ở sân ga vắng. Tiếng tàu leng keng về bến, cứ như tiếng cỗ máy thời gian đưa người về với quá khứ. Thoáng gió thổi tưởng đâu là mưa... Ga vắng người, chỉ còn tiếng lạch cạch của người bán vé đang dọn dẹp trong quầy và chuẩn bị ra về. Người lữ khách hạ ô, từng bước nhẹ dọc theo đường rầy... Ga vắng, cảm giác cô đơn và trong chiều lạnh. Nỗi nhớ chìm sâu vào bóng đêm...
https://www.youtube.com/watch?v=4reVHmHD8L4
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét