" Nhớ lắm khi về trên lối cây dài bóng mát vẫn như còn đây
Chỉ có đôi tình nhân ấy không còn mê say sánh vai cùng nhau"
Chỉ là lang thang và bắt gặp khoảnh khắc trong một chiều đầy gió. Chỉ là khoảnh khắc con đường thân quen bỗng hóa xa lạ. Chỉ là khoảnh khắc vội vã, mình ta đứng lại ngu ngơ giữa dòng người.
Sài Gòn cứ ồn ào và lặng lẽ như từ ngày nào đã như thế. Sài Gòn bao dung
ôm lấy bao mảnh đời trôi nổi từ muôn ngàn hướng về để mưu sinh. Sài Gòn
điểm trang cho dung nhan cô gái thêm xinh đẹp một buổi chiều mùa hạ.
Sài Gòn đau đớn khi chia xa bao người đi xa. Sài Gòn vỗ về và lau khô
những giọt nước mắt cô đơn. Chỉ là Sài Gòn thế thôi. Sài Gòn vẫn
đợi Mùa Thu. Thời gian trôi mãi chẳng khi quay lại. Chỉ có Sài Gòn sẽ
mãi ở nơi góc phố ấy đợi chờ, đợi bóng ai, đợi bước chân ai, đợi tiếng
nói ai ồn ã về qua..
Tiếng gõ lóc cóc hủ tiếu đêm khuya, tiếng rao bánh giò... những thứ âm
thanh bình thường của cuộc sống gần như gắn với Sài Gòn mà chưa đi xa
người ta đã quay quắt nhớ. Chiều lang thang, chỉ thèm nhìn thấy - nghe
thấy những thứ âm thanh hỗn tạp mua bán ở khu chợ đêm. Hành trang của người đi sẽ mang nặng âm thanh của Sài Gòn.
Đi rồi, người ta có nhớ dáng em Sài Gòn đứng đây nói cười tíu tít một
chiều nào đầy gió?! Gọi tên Sài Gòn trên môi người nhé, ở nơi biển vắng
hay nơi núi xa. Đi rồi, người ta có nhớ Sài Gòn mưa ướt đẫm vai áo một
chiều hoang hoải?! Nhắc tên Sài Gòn trong những giấc mơ người nhé. Có
người đã lang thang, đã đếm có bao nhiên gạch xếp trên vỉa hè kia, cũng
như có bao nỗi đau đã hóa thành sao băng trên bầu trời vắng lặng.
Đâu ai biết con thuyền kia sẽ dừng lại bến bao lâu. Chỉ có lòng sông mới hiểu mà thôi. Dù không nói một câu!
Chưa hết mùa hạ mà Sài Gòn đã nhớ Mùa Thu.
Bởi những hôm sương sớm đọng trên cây cành, mùa thu lãng đãng theo chân
gió lướt qua Sài Gòn. Ai bảo Sài Gòn không có mùa thu? Có thu hay không
là ở mỗi con người cảm nhận. Ngày Sài Gòn thu rất khẽ. Chỉ vài cái se
lạnh, chỉ vài chiếc lá vàng rơi, chỉ vài dòng tin nhắn Thu về rồi...
Ngày Sài Gòn thu rất nhẹ. Ở đó có con đường thanh xuân, ta ngây ta dại, ta còn xanh non. Ở đó có con đường ướt mưa cùng tiếng cười giòn giã...
Chưa hết mùa hạ mà Sài Gòn đã nhớ Mùa Đông. Bởi sương sớm đọng
trên cây cành, mùa đông lặng lẽ về trên từng góc phố theo bước chân
quen. Những bước chân đi mãi không trở lại. Cái lạnh xa xỉ mang đến
khoảng lặng của quên và nhớ. Những khoảng lặng để người ta nhận ra mình
vẫn tràn đầy những khao khát trong đời. Những khoảng lặng để người ta
chậm lại nhắc nhớ dù những kí ức chẳng mấy gì dễ chịu. Những kí ức đau
đáu cứ chực chờ nhắn nhủ là làm cho mắt ai cay cay ngay tức thì. Con
đường mùa đông bỗng ngập ngụa những vui những buồn, ngập ngụa những
người yêu nhau và rời xa nhau.
Những con đường Sài Gòn thành chứng nhân cho tình yêu của bao người.
Người ta sẽ ray rứt nhớ khi về qua đây. Người ta sẽ ầng ậng nước mắt
khi lỡ lạc chân giữa Sài Gòn. Là sẽ đầy gió mù khơi một chiều khi người
đốt pháo vui. Là sẽ đầy bão gầm gào một đêm người qua đời.
Trở mình trong đêm cùng Sài Gòn vì những gian dối nhân gian. Cảm thấy
đau nơi lồng ngực. Tất cả thuộc về Sài Gòn vẫn còn đây, chỉ có người đi
sẽ quên hết. Ừ, thôi quên đi cho tất cả, người nhỉ! Sẽ không thể là tình yêu nếu thiếu một nụ hôn. Sẽ không thể là tình yêu nếu thiếu một vòng tay..
P/S: Quân nhớ bài này ai sáng tác, comment để T sửa lại trên link nha
Song: Chứng nhân tình yêu
Singer: Hoàng Quân
Link: https://www.youtube.com/watch?v=Yhj2TQvhIt8
Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014
Thứ Năm, 17 tháng 7, 2014
Mây bay qua ngày cỏ rối
---- Trái tim có lí lẽ của riêng nó ----
10:00 nhận tin nhắn nhỏ bạn cấp 2 " hôm nay mày nhất định đi ăn trưa với tao nhé, không có dời tới dời lui nữa". Ừ, thôi đi đại. Lu bu xù bù mãi chẳng gặp được nó. Tìm góc khuất sushi bar, nó ôm chầm mình vặn vẹo " mày là con bạn kiểu gì mà mày đi suốt ". Ngồi yên vị, uống 1 ngụm nước, thấy nó dạo này ốm và xanh, mới hỏi
- Dạo này thế nào? Cuộc sống có hạnh phúc không? -- Câu hỏi mà gần đây mình hay hỏi với bất kì đứa bạn nào. Có thể nói là câu hỏi của đàn bà 30. Trước kia gặp nhau thì hỏi " Công việc mày thế nào, lên lương chưa, lên chức chưa? Mua xe chưa? Mua nhà chưa?"
...Chỉ mới hỏi có vậy, nó đã chực rơm rớm nước mắt. Rồi vỡ òa. May đã đặt phòng ở Sushi Bar, chứ không mắc công thiên hạ lại tò mò. Mình cũng nghi lắm. Bình thường yên lành thì chẳng đứa nào gọi đâu nhé. Thân là cánh chuồn mà đứa nào cũng muốn đậu mỗi khi sầu.
Thương nhỏ! Cũng đã biết bao sóng gió trong cuộc đời chỉ mới 31 năm của nó. Vỗ về mãi mới chịu nín. Gọi món. Rồi ngồi nghe nó lê thê kể lể. Gì chứ lắng nghe thì mình có dư kiên nhẫn.
Rồi nó kết luận bằng câu hỏi chẳng ăn nhập gì chuyện của nó:
- Sao mày tỉnh vậy? Không thắc mắc, không hỏi gì tao à?
- Những gì cần biết mày nói hết rồi. Với lại, cũng không có gì mới. Chỉ là Sau cơn mưa rồi...là một cơn bão tới thôi.
- Mày lúc nào cũng như mặt nước hồ thu phẳng lặng ấy, sao mà mày lúc nào cũng xử lí mọi thứ như thế được, luyện khí công hả? - Nó thụi cho 1 cái vô be sườn mình cười xì xòa.
- Thôi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Sau một cơn mưa sẽ là cơn bão. Có thể sau cơn bão sẽ là một cơn bão lớn hơn. Nhưng rồi sau cơn bão đó trời cũng tạnh. Hãy cứ đi về phía nó, không lảng tránh, không quay đầu. Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết của nó.
- Mới nghe cái quan niệm lạ lùng của mày đó - Nó với khăn giấy xì mũi
- Đơn giản thôi, mày cứ lắng nghe trái tim mình mà quyết định. Nếu tình yêu đủ lớn mà có thể bỏ qua thì hãy cho bản thân mình một cơ hội. Nếu không thì hãy cứ để cho nó xảy ra như cách nó sẽ xảy ra.
Rồi mây cũng sẽ đi qua những ngày cỏ rối. Và trái tim của mỗi người nó có lí lẽ của riêng nó. Vì nó không ở trong lồng ngực của mình, nên mình có cố gắng thì cũng không thể hiểu cho hết. Thậm chí khi tim mình loạn nhịp mình còn không hiểu nổi nữa mà. Chỉ có điều, con người hời hợt nhau, đùa giỡn nhau, để rồi có mấy ai ngồi ngẫm lại..khi năm tháng qua đi, ai còn lại trong đời?! Một ngày có 24h, hết 8h để vùi đầu vào công việc, 6h để ngủ, vậy thì còn đến 10h để cho những việc cá nhân, vậy có bao nhiêu giờ để người ta nhớ về nhau?
Để cho lòng lắng lại cũng không phải dễ. Nhưng khi làm được rồi thì giông bão phía trước có thế nào, cũng sẽ vẫn ung dung mà đi xuyên qua nó thôi. Gone with the wind. Không cần phải cuống cuồng lên, không cần phải la khóc, không cần phải có được hay không có được thì mới can tâm. Thời gian để yêu còn không có, lấy đâu giận hờn. Giận hờn tiêu phí biết bao nhiêu năng lượng, thôi mình để năng lượng ấy cho công việc sắp tới. Nhưng không có nghĩa là không buồn, nhưng buồn ít thôi. Nhưng không có nghĩa là không khóc, nhưng khóc ít thôi và nhỏ thôi, như kiểu chỉ-riêng-mình-mình-biết-thôi ấy.
Hãy cứ bình yên trong cơn bão, nhỏ nha! Dù tao - cánh chuồn mỏng mảnh, nhưng sẽ mãi là bờ vai cho mày. Và tin đi, điều kì diệu sẽ xảy ra đấy!
10:00 nhận tin nhắn nhỏ bạn cấp 2 " hôm nay mày nhất định đi ăn trưa với tao nhé, không có dời tới dời lui nữa". Ừ, thôi đi đại. Lu bu xù bù mãi chẳng gặp được nó. Tìm góc khuất sushi bar, nó ôm chầm mình vặn vẹo " mày là con bạn kiểu gì mà mày đi suốt ". Ngồi yên vị, uống 1 ngụm nước, thấy nó dạo này ốm và xanh, mới hỏi
- Dạo này thế nào? Cuộc sống có hạnh phúc không? -- Câu hỏi mà gần đây mình hay hỏi với bất kì đứa bạn nào. Có thể nói là câu hỏi của đàn bà 30. Trước kia gặp nhau thì hỏi " Công việc mày thế nào, lên lương chưa, lên chức chưa? Mua xe chưa? Mua nhà chưa?"
...Chỉ mới hỏi có vậy, nó đã chực rơm rớm nước mắt. Rồi vỡ òa. May đã đặt phòng ở Sushi Bar, chứ không mắc công thiên hạ lại tò mò. Mình cũng nghi lắm. Bình thường yên lành thì chẳng đứa nào gọi đâu nhé. Thân là cánh chuồn mà đứa nào cũng muốn đậu mỗi khi sầu.
Thương nhỏ! Cũng đã biết bao sóng gió trong cuộc đời chỉ mới 31 năm của nó. Vỗ về mãi mới chịu nín. Gọi món. Rồi ngồi nghe nó lê thê kể lể. Gì chứ lắng nghe thì mình có dư kiên nhẫn.
Rồi nó kết luận bằng câu hỏi chẳng ăn nhập gì chuyện của nó:
- Sao mày tỉnh vậy? Không thắc mắc, không hỏi gì tao à?
- Những gì cần biết mày nói hết rồi. Với lại, cũng không có gì mới. Chỉ là Sau cơn mưa rồi...là một cơn bão tới thôi.
- Mày lúc nào cũng như mặt nước hồ thu phẳng lặng ấy, sao mà mày lúc nào cũng xử lí mọi thứ như thế được, luyện khí công hả? - Nó thụi cho 1 cái vô be sườn mình cười xì xòa.
- Thôi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Sau một cơn mưa sẽ là cơn bão. Có thể sau cơn bão sẽ là một cơn bão lớn hơn. Nhưng rồi sau cơn bão đó trời cũng tạnh. Hãy cứ đi về phía nó, không lảng tránh, không quay đầu. Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết của nó.
- Mới nghe cái quan niệm lạ lùng của mày đó - Nó với khăn giấy xì mũi
- Đơn giản thôi, mày cứ lắng nghe trái tim mình mà quyết định. Nếu tình yêu đủ lớn mà có thể bỏ qua thì hãy cho bản thân mình một cơ hội. Nếu không thì hãy cứ để cho nó xảy ra như cách nó sẽ xảy ra.
Rồi mây cũng sẽ đi qua những ngày cỏ rối. Và trái tim của mỗi người nó có lí lẽ của riêng nó. Vì nó không ở trong lồng ngực của mình, nên mình có cố gắng thì cũng không thể hiểu cho hết. Thậm chí khi tim mình loạn nhịp mình còn không hiểu nổi nữa mà. Chỉ có điều, con người hời hợt nhau, đùa giỡn nhau, để rồi có mấy ai ngồi ngẫm lại..khi năm tháng qua đi, ai còn lại trong đời?! Một ngày có 24h, hết 8h để vùi đầu vào công việc, 6h để ngủ, vậy thì còn đến 10h để cho những việc cá nhân, vậy có bao nhiêu giờ để người ta nhớ về nhau?
Để cho lòng lắng lại cũng không phải dễ. Nhưng khi làm được rồi thì giông bão phía trước có thế nào, cũng sẽ vẫn ung dung mà đi xuyên qua nó thôi. Gone with the wind. Không cần phải cuống cuồng lên, không cần phải la khóc, không cần phải có được hay không có được thì mới can tâm. Thời gian để yêu còn không có, lấy đâu giận hờn. Giận hờn tiêu phí biết bao nhiêu năng lượng, thôi mình để năng lượng ấy cho công việc sắp tới. Nhưng không có nghĩa là không buồn, nhưng buồn ít thôi. Nhưng không có nghĩa là không khóc, nhưng khóc ít thôi và nhỏ thôi, như kiểu chỉ-riêng-mình-mình-biết-thôi ấy.
Hãy cứ bình yên trong cơn bão, nhỏ nha! Dù tao - cánh chuồn mỏng mảnh, nhưng sẽ mãi là bờ vai cho mày. Và tin đi, điều kì diệu sẽ xảy ra đấy!
Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014
Tìm nhau...xanh bạc mái đầu
"Đêm buồn như gió xác xơ ngoài cánh đồng. Em tìm trong mơ, giấc mơ tháng năm chưa yên bình..."
Một buổi tối Sài Gòn mưa đón chân em về trong vội vã. Chương trình lắng đọng trong lòng khi ca khúc Xanh bạc mái đầu cất lên. Bỗng nhói lòng, rồi đưa em miên man về trên đường vắng. Vẫn hay nén lòng giữa bao bộn bề công việc và những suy tính. Hình như đã lâu rồi không nghe câu nói " anh nhớ em"...
Giọng Đức Tuấn ấm quá dù ngoài trời đang mưa. Gió lùa qua cửa sổ, hơi lạnh của nước mưa xộc lên mũi, nghe mũi mình cay cay... Không ai thích mưa đâu, vì sự bất tiện khó chịu khi mưa về. Thế nhưng, em thích mưa. Em thích ngồi ở cửa sổ như thế này, mở toang cánh, cho những hạt mưa tạt vào. Em thích lang thang chiều mưa, để nhìn thấy thành phố chiều mưa heo hút vì thếu một bàn tay. Em thích lang thang chiều mưa, để nhìn thấy con đường lặng thầm cho bao ngàn đợt xe lướt qua. Em thích lang thang chiều mưa, để không ai nhìn thấy nước mắt trên bờ vai...
"Tìm bờ vai anh đã nghiêng che từng phút bình yên. Bờ vai đã trôi về đâu?"
Ngày ấy, anh đã bước đi, để lại sự im lặng ngút ngàn. Người ta bảo rằng sự im lặng luôn đem lại tổn thương khó phai. Em đã trả anh về với thời gian của anh, về với không gian của anh. Nhưng em không thể trả trái tim mình về với không gian như khi xưa, như ngày em chưa gặp anh.
" Tìm nhau mãi đến khi xanh bạc mái đầu.
Tìm, tìm nhau cho đến khi tim thôi biết nhịp đau.
Tìm em ướt một đời mưa.
Tìm trong giấc thiên đường xưa. "
Người ta vẫn mãi đi tìm nhau. Tìm đến khi tim thôi biết nhịp đau. Tìm đến khi lồng ngực dừng nhịp thở.
Đã từ lâu em không còn là con nhỏ ngốc xít mít ướt ngày xưa. Em vẫn tiếp tục hành trình, giữa biển đời rộng lớn, cho dù là một hạt cát, em cũng sẽ sống tốt từng ngày trôi. Nơi-hạnh-phúc-không-có-em ấy, cho dù là ai, em cũng mong người đó sẽ là người anh yêu nhất trên đời. Hạnh phúc không dễ kiếm tìm. Nếu đã chạm tới, hãy giữ chặt tay anh nhé! Hạnh phúc dễ mất đi như những hạt cát lọt qua kẽ tay. Nếu yêu ai đó thật lòng, thì đừng dễ buông tay!
" Mưa ngoài song khuya, biết mưa rơi bao lâu"...
Phía bên em trời vẫn còn mưa. Em biết trái tim mình không thể mãi mùa đông. Em không biết nơi đâu là cuối con đường. Nhưng em vẫn đi con đường mới!
Và chắc chắn rằng em sẽ yêu người đến sau nhiều hơn anh. Bởi đó chính là người sẽ khâu vá vết thương. Người ta hay nói rằng, cô gái lặng lẽ dành cả thanh xuân để yêu anh, ở bên anh những năm tháng rực rỡ nhất của cuộc đời, chính là cô gái ấy đã yêu anh hơn cả bản thân mình. Đôi khi khóc không phải là yếu đuối, khóc để cảm nhận trái tim còn biết yêu thương và thổn thức. Trên chuyến tàu rong ruổi kiếm tìm trạm Hạnh Phúc, đi qua các trạm Đau Buồn, trạm Vui Vẻ, trạm Lạc Quan, sẽ có lúc chạm mặt nhau giữa dòng đời, lúc đó em sẽ cười thật tươi và nói " Chào anh! Em rất tốt, còn anh thì sao?"
P/S:
- Song: Xanh bạc mái đầu ( Đức Trí ) - Lời: Hà Quang Minh
- Singer: Đức Tuấn
- Link: https://www.youtube.com/watch?v=2Iq-jfVaEF0
Một buổi tối Sài Gòn mưa đón chân em về trong vội vã. Chương trình lắng đọng trong lòng khi ca khúc Xanh bạc mái đầu cất lên. Bỗng nhói lòng, rồi đưa em miên man về trên đường vắng. Vẫn hay nén lòng giữa bao bộn bề công việc và những suy tính. Hình như đã lâu rồi không nghe câu nói " anh nhớ em"...
Giọng Đức Tuấn ấm quá dù ngoài trời đang mưa. Gió lùa qua cửa sổ, hơi lạnh của nước mưa xộc lên mũi, nghe mũi mình cay cay... Không ai thích mưa đâu, vì sự bất tiện khó chịu khi mưa về. Thế nhưng, em thích mưa. Em thích ngồi ở cửa sổ như thế này, mở toang cánh, cho những hạt mưa tạt vào. Em thích lang thang chiều mưa, để nhìn thấy thành phố chiều mưa heo hút vì thếu một bàn tay. Em thích lang thang chiều mưa, để nhìn thấy con đường lặng thầm cho bao ngàn đợt xe lướt qua. Em thích lang thang chiều mưa, để không ai nhìn thấy nước mắt trên bờ vai...
"Tìm bờ vai anh đã nghiêng che từng phút bình yên. Bờ vai đã trôi về đâu?"
Ngày ấy, anh đã bước đi, để lại sự im lặng ngút ngàn. Người ta bảo rằng sự im lặng luôn đem lại tổn thương khó phai. Em đã trả anh về với thời gian của anh, về với không gian của anh. Nhưng em không thể trả trái tim mình về với không gian như khi xưa, như ngày em chưa gặp anh.
" Tìm nhau mãi đến khi xanh bạc mái đầu.
Tìm, tìm nhau cho đến khi tim thôi biết nhịp đau.
Tìm em ướt một đời mưa.
Tìm trong giấc thiên đường xưa. "
Người ta vẫn mãi đi tìm nhau. Tìm đến khi tim thôi biết nhịp đau. Tìm đến khi lồng ngực dừng nhịp thở.
Đã từ lâu em không còn là con nhỏ ngốc xít mít ướt ngày xưa. Em vẫn tiếp tục hành trình, giữa biển đời rộng lớn, cho dù là một hạt cát, em cũng sẽ sống tốt từng ngày trôi. Nơi-hạnh-phúc-không-có-em ấy, cho dù là ai, em cũng mong người đó sẽ là người anh yêu nhất trên đời. Hạnh phúc không dễ kiếm tìm. Nếu đã chạm tới, hãy giữ chặt tay anh nhé! Hạnh phúc dễ mất đi như những hạt cát lọt qua kẽ tay. Nếu yêu ai đó thật lòng, thì đừng dễ buông tay!
" Mưa ngoài song khuya, biết mưa rơi bao lâu"...
Phía bên em trời vẫn còn mưa. Em biết trái tim mình không thể mãi mùa đông. Em không biết nơi đâu là cuối con đường. Nhưng em vẫn đi con đường mới!
Và chắc chắn rằng em sẽ yêu người đến sau nhiều hơn anh. Bởi đó chính là người sẽ khâu vá vết thương. Người ta hay nói rằng, cô gái lặng lẽ dành cả thanh xuân để yêu anh, ở bên anh những năm tháng rực rỡ nhất của cuộc đời, chính là cô gái ấy đã yêu anh hơn cả bản thân mình. Đôi khi khóc không phải là yếu đuối, khóc để cảm nhận trái tim còn biết yêu thương và thổn thức. Trên chuyến tàu rong ruổi kiếm tìm trạm Hạnh Phúc, đi qua các trạm Đau Buồn, trạm Vui Vẻ, trạm Lạc Quan, sẽ có lúc chạm mặt nhau giữa dòng đời, lúc đó em sẽ cười thật tươi và nói " Chào anh! Em rất tốt, còn anh thì sao?"
P/S:
- Song: Xanh bạc mái đầu ( Đức Trí ) - Lời: Hà Quang Minh
- Singer: Đức Tuấn
- Link: https://www.youtube.com/watch?v=2Iq-jfVaEF0
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)