" Nhớ lắm khi về trên lối cây dài bóng mát vẫn như còn đây
Chỉ có đôi tình nhân ấy không còn mê say sánh vai cùng nhau"
Chỉ là lang thang và bắt gặp khoảnh khắc trong một chiều đầy gió. Chỉ là khoảnh khắc con đường thân quen bỗng hóa xa lạ. Chỉ là khoảnh khắc vội vã, mình ta đứng lại ngu ngơ giữa dòng người.
Sài Gòn cứ ồn ào và lặng lẽ như từ ngày nào đã như thế. Sài Gòn bao dung
ôm lấy bao mảnh đời trôi nổi từ muôn ngàn hướng về để mưu sinh. Sài Gòn
điểm trang cho dung nhan cô gái thêm xinh đẹp một buổi chiều mùa hạ.
Sài Gòn đau đớn khi chia xa bao người đi xa. Sài Gòn vỗ về và lau khô
những giọt nước mắt cô đơn. Chỉ là Sài Gòn thế thôi. Sài Gòn vẫn
đợi Mùa Thu. Thời gian trôi mãi chẳng khi quay lại. Chỉ có Sài Gòn sẽ
mãi ở nơi góc phố ấy đợi chờ, đợi bóng ai, đợi bước chân ai, đợi tiếng
nói ai ồn ã về qua..
Tiếng gõ lóc cóc hủ tiếu đêm khuya, tiếng rao bánh giò... những thứ âm
thanh bình thường của cuộc sống gần như gắn với Sài Gòn mà chưa đi xa
người ta đã quay quắt nhớ. Chiều lang thang, chỉ thèm nhìn thấy - nghe
thấy những thứ âm thanh hỗn tạp mua bán ở khu chợ đêm. Hành trang của người đi sẽ mang nặng âm thanh của Sài Gòn.
Đi rồi, người ta có nhớ dáng em Sài Gòn đứng đây nói cười tíu tít một
chiều nào đầy gió?! Gọi tên Sài Gòn trên môi người nhé, ở nơi biển vắng
hay nơi núi xa. Đi rồi, người ta có nhớ Sài Gòn mưa ướt đẫm vai áo một
chiều hoang hoải?! Nhắc tên Sài Gòn trong những giấc mơ người nhé. Có
người đã lang thang, đã đếm có bao nhiên gạch xếp trên vỉa hè kia, cũng
như có bao nỗi đau đã hóa thành sao băng trên bầu trời vắng lặng.
Đâu ai biết con thuyền kia sẽ dừng lại bến bao lâu. Chỉ có lòng sông mới hiểu mà thôi. Dù không nói một câu!
Chưa hết mùa hạ mà Sài Gòn đã nhớ Mùa Thu.
Bởi những hôm sương sớm đọng trên cây cành, mùa thu lãng đãng theo chân
gió lướt qua Sài Gòn. Ai bảo Sài Gòn không có mùa thu? Có thu hay không
là ở mỗi con người cảm nhận. Ngày Sài Gòn thu rất khẽ. Chỉ vài cái se
lạnh, chỉ vài chiếc lá vàng rơi, chỉ vài dòng tin nhắn Thu về rồi...
Ngày Sài Gòn thu rất nhẹ. Ở đó có con đường thanh xuân, ta ngây ta dại, ta còn xanh non. Ở đó có con đường ướt mưa cùng tiếng cười giòn giã...
Chưa hết mùa hạ mà Sài Gòn đã nhớ Mùa Đông. Bởi sương sớm đọng
trên cây cành, mùa đông lặng lẽ về trên từng góc phố theo bước chân
quen. Những bước chân đi mãi không trở lại. Cái lạnh xa xỉ mang đến
khoảng lặng của quên và nhớ. Những khoảng lặng để người ta nhận ra mình
vẫn tràn đầy những khao khát trong đời. Những khoảng lặng để người ta
chậm lại nhắc nhớ dù những kí ức chẳng mấy gì dễ chịu. Những kí ức đau
đáu cứ chực chờ nhắn nhủ là làm cho mắt ai cay cay ngay tức thì. Con
đường mùa đông bỗng ngập ngụa những vui những buồn, ngập ngụa những
người yêu nhau và rời xa nhau.
Những con đường Sài Gòn thành chứng nhân cho tình yêu của bao người.
Người ta sẽ ray rứt nhớ khi về qua đây. Người ta sẽ ầng ậng nước mắt
khi lỡ lạc chân giữa Sài Gòn. Là sẽ đầy gió mù khơi một chiều khi người
đốt pháo vui. Là sẽ đầy bão gầm gào một đêm người qua đời.
Trở mình trong đêm cùng Sài Gòn vì những gian dối nhân gian. Cảm thấy
đau nơi lồng ngực. Tất cả thuộc về Sài Gòn vẫn còn đây, chỉ có người đi
sẽ quên hết. Ừ, thôi quên đi cho tất cả, người nhỉ! Sẽ không thể là tình yêu nếu thiếu một nụ hôn. Sẽ không thể là tình yêu nếu thiếu một vòng tay..
P/S: Quân nhớ bài này ai sáng tác, comment để T sửa lại trên link nha
Song: Chứng nhân tình yêu
Singer: Hoàng Quân
Link: https://www.youtube.com/watch?v=Yhj2TQvhIt8
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét