"Đêm buồn như gió xác xơ ngoài cánh đồng. Em tìm trong mơ, giấc mơ tháng năm chưa yên bình..."
Một buổi tối Sài Gòn mưa đón chân em về trong vội vã. Chương trình lắng
đọng trong lòng khi ca khúc Xanh bạc mái đầu cất lên. Bỗng nhói lòng,
rồi đưa em miên man về trên đường vắng. Vẫn hay nén lòng giữa bao bộn bề
công việc và những suy tính. Hình như đã lâu rồi không nghe câu nói " anh nhớ em"...
Giọng Đức Tuấn ấm quá dù ngoài trời đang mưa. Gió lùa qua cửa sổ, hơi
lạnh của nước mưa xộc lên mũi, nghe mũi mình cay cay... Không ai thích
mưa đâu, vì sự bất tiện khó chịu khi mưa về. Thế nhưng, em thích mưa.
Em thích ngồi ở cửa sổ như thế này, mở toang cánh, cho những hạt mưa
tạt vào. Em thích lang thang chiều mưa, để nhìn thấy thành phố chiều mưa
heo hút vì thếu một bàn tay. Em thích lang thang chiều mưa, để nhìn
thấy con đường lặng thầm cho bao ngàn đợt xe lướt qua. Em thích lang
thang chiều mưa, để không ai nhìn thấy nước mắt trên bờ vai...
"Tìm bờ vai anh đã nghiêng che từng phút bình yên. Bờ vai đã trôi về đâu?"
Ngày
ấy, anh đã bước đi, để lại sự im lặng ngút ngàn. Người ta bảo rằng sự
im lặng luôn đem lại tổn thương khó phai. Em đã trả anh về với thời gian
của anh, về với không gian của anh. Nhưng em không thể trả trái tim mình về với không gian như khi xưa, như ngày em chưa gặp anh.
" Tìm nhau mãi đến khi xanh bạc mái đầu.
Tìm, tìm nhau cho đến khi tim thôi biết nhịp đau.
Tìm em ướt một đời mưa.
Tìm trong giấc thiên đường xưa. "
Người ta vẫn mãi đi tìm nhau. Tìm đến khi tim thôi biết nhịp đau. Tìm đến khi lồng ngực dừng nhịp thở.
Đã
từ lâu em không còn là con nhỏ ngốc xít mít ướt ngày xưa. Em vẫn tiếp
tục hành trình, giữa biển đời rộng lớn, cho dù là một hạt cát, em cũng
sẽ sống tốt từng ngày trôi. Nơi-hạnh-phúc-không-có-em ấy, cho dù
là ai, em cũng mong người đó sẽ là người anh yêu nhất trên đời. Hạnh
phúc không dễ kiếm tìm. Nếu đã chạm tới, hãy giữ chặt tay anh nhé! Hạnh
phúc dễ mất đi như những hạt cát lọt qua kẽ tay. Nếu yêu ai đó thật
lòng, thì đừng dễ buông tay!
" Mưa ngoài song khuya, biết mưa rơi bao lâu"...
Phía bên em trời
vẫn còn mưa. Em biết trái tim mình không thể mãi mùa đông. Em không biết
nơi đâu là cuối con đường. Nhưng em vẫn đi con đường mới!
Và chắc chắn rằng em sẽ yêu người đến sau nhiều hơn anh. Bởi đó chính là
người sẽ khâu vá vết thương. Người ta hay nói rằng, cô gái lặng lẽ dành
cả thanh xuân để yêu anh, ở bên anh những năm tháng rực rỡ nhất của
cuộc đời, chính là cô gái ấy đã yêu anh hơn cả bản thân mình. Đôi khi khóc không phải là yếu đuối, khóc để cảm nhận trái tim còn biết yêu thương và thổn thức. Trên
chuyến tàu rong ruổi kiếm tìm trạm Hạnh Phúc, đi qua các trạm Đau Buồn,
trạm Vui Vẻ, trạm Lạc Quan, sẽ có lúc chạm mặt nhau giữa dòng đời, lúc
đó em sẽ cười thật tươi và nói " Chào anh! Em rất tốt, còn anh thì sao?"
P/S:
- Song: Xanh bạc mái đầu ( Đức Trí ) - Lời: Hà Quang Minh
- Singer: Đức Tuấn
- Link: https://www.youtube.com/watch?v=2Iq-jfVaEF0
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét