---- Trái tim có lí lẽ của riêng nó ----
10:00 nhận tin nhắn
nhỏ bạn cấp 2 " hôm nay mày nhất định đi ăn trưa với tao nhé, không có
dời tới dời lui nữa". Ừ, thôi đi đại. Lu bu xù bù mãi chẳng gặp được
nó. Tìm góc khuất sushi bar, nó ôm chầm mình vặn vẹo " mày là con bạn
kiểu gì mà mày đi suốt ". Ngồi yên vị, uống 1 ngụm nước, thấy nó dạo này
ốm và xanh, mới hỏi
- Dạo này thế nào? Cuộc sống có hạnh phúc không?
-- Câu hỏi mà gần đây mình hay hỏi với bất kì đứa bạn nào. Có thể nói
là câu hỏi của đàn bà 30. Trước kia gặp nhau thì hỏi " Công việc mày thế
nào, lên lương chưa, lên chức chưa? Mua xe chưa? Mua nhà chưa?"
...Chỉ
mới hỏi có vậy, nó đã chực rơm rớm nước mắt. Rồi vỡ òa. May đã đặt
phòng ở Sushi Bar, chứ không mắc công thiên hạ lại tò mò. Mình cũng nghi
lắm. Bình thường yên lành thì chẳng đứa nào gọi đâu nhé. Thân là cánh chuồn mà đứa nào cũng muốn đậu mỗi khi sầu.
Thương nhỏ! Cũng đã biết bao sóng gió trong cuộc đời chỉ mới 31 năm của
nó. Vỗ về mãi mới chịu nín. Gọi món. Rồi ngồi nghe nó lê thê kể lể. Gì
chứ lắng nghe thì mình có dư kiên nhẫn.
Rồi nó kết luận bằng câu hỏi chẳng ăn nhập gì chuyện của nó:
- Sao mày tỉnh vậy? Không thắc mắc, không hỏi gì tao à?
- Những gì cần biết mày nói hết rồi. Với lại, cũng không có gì mới. Chỉ là Sau cơn mưa rồi...là một cơn bão tới thôi.
- Mày lúc nào cũng như mặt nước hồ thu phẳng lặng ấy, sao mà mày lúc nào cũng xử lí mọi thứ như thế được, luyện khí công hả? - Nó thụi cho 1 cái vô be sườn mình cười xì xòa.
- Thôi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Sau
một cơn mưa sẽ là cơn bão. Có thể sau cơn bão sẽ là một cơn bão lớn
hơn. Nhưng rồi sau cơn bão đó trời cũng tạnh. Hãy cứ đi về phía nó,
không lảng tránh, không quay đầu. Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết của nó.
- Mới nghe cái quan niệm lạ lùng của mày đó - Nó với khăn giấy xì mũi
-
Đơn giản thôi, mày cứ lắng nghe trái tim mình mà quyết định. Nếu tình
yêu đủ lớn mà có thể bỏ qua thì hãy cho bản thân mình một cơ hội. Nếu
không thì hãy cứ để cho nó xảy ra như cách nó sẽ xảy ra.
Rồi mây cũng sẽ đi qua những ngày cỏ rối. Và trái tim của mỗi
người nó có lí lẽ của riêng nó. Vì nó không ở trong lồng ngực của mình,
nên mình có cố gắng thì cũng không thể hiểu cho hết. Thậm chí khi tim
mình loạn nhịp mình còn không hiểu nổi nữa mà. Chỉ có điều, con người
hời hợt nhau, đùa giỡn nhau, để rồi có mấy ai ngồi ngẫm lại..khi năm
tháng qua đi, ai còn lại trong đời?! Một ngày có 24h, hết 8h để vùi đầu
vào công việc, 6h để ngủ, vậy thì còn đến 10h để cho những việc cá nhân,
vậy có bao nhiêu giờ để người ta nhớ về nhau?
Để cho lòng lắng lại cũng không phải dễ. Nhưng khi làm được rồi thì
giông bão phía trước có thế nào, cũng sẽ vẫn ung dung mà đi xuyên qua nó
thôi. Gone with the wind. Không cần phải cuống cuồng lên, không cần
phải la khóc, không cần phải có được hay không có được thì mới can tâm. Thời gian để yêu còn không có, lấy đâu giận hờn.
Giận hờn tiêu phí biết bao nhiêu năng lượng, thôi mình để năng lượng ấy
cho công việc sắp tới. Nhưng không có nghĩa là không buồn, nhưng buồn
ít thôi. Nhưng không có nghĩa là không khóc, nhưng khóc ít thôi và nhỏ
thôi, như kiểu chỉ-riêng-mình-mình-biết-thôi ấy.
Hãy cứ bình yên trong cơn bão, nhỏ nha! Dù tao - cánh chuồn mỏng mảnh,
nhưng sẽ mãi là bờ vai cho mày. Và tin đi, điều kì diệu sẽ xảy ra đấy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét