Thứ Năm, 21 tháng 8, 2008

Giấc mơ qua



Giấc mơ đêm qua cũng qua rồi
Màu gì không rõ
Lại là nơi xa đó
Ta cứ mơ hoài những hình ảnh mông lung
Một miền đất xa và một cuộc sống mới
Vẫn cứ là nơi ấy
Đã bao năm cứ mơ về
Giật mình thức giấc, ồ, chỉ là mơ
Mơ qua rồi, chỉ còn ta ở lại
Ngày mai, ngày mai...
Người mang đến giấc mơ không sự thật là ai
Để ngóng chờ trong cả giấc mơ

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2008

Ta ngỡ là gió



Vậy rồi vẫn chưa đi.
Gió lại đổi chiều rồi hay sao
Mưa vẫn cứ ầm ì trên mái nhà
Người ta đi, để ta ở lại chờ

Ta ngỡ là gió mới
Mang chút hương thơm nồng
Của không khí sớm mai
Của những nụ cười hạnh phúc

Ấy vậy mà chẳng phải
Vẫn cứ là mưa thôi
Vẫn cứ là mây trôi
Cho buổi chiều dài hơn trông ngóng

Ta ngỡ là gió mới
Ta ngỡ đâu đã trọn vẹn niềm tin
Ấy vậy mà vẫn chưa phải
Cứ mãi ngóng và đợi gió thôi.

Giao lưu với các nhóc tì Nhật Bản




Mấy nhóc tì Nhật Bản sang giao lưu. 3 nam 3 nữ. Tuổi từ 10 đến 13 tuổi. Trong các ki nghỉ hè, nhà trường luôn luôn có những đợt ở home stay nước ngoài. Và Việt Nam là điểm đến của các nhóc tì. Trong đoàn có một ku cậu 10 tuổi, nhỏ nhất đoàn, nhìn mặt rất bụ bẫm dễ thương. Con nít nước ngoài được giáo dục tính tự lập rất sớm. Không " mèo nheo" như con nít VN. Và chúng có thể cùng bạn bè ra nước ngoài du lịch như vầy đây.

Có phải niềm tuy là duy nhất



Có phải niềm tin là duy nhất
Khi cõi đời này có lắm những gian dối lọc lừa
Có phải niềm tin là duy nhất
Để bám lấy khi cảm thấy chông chênh
Có phải niềm tin là duy nhất
Để cứ tin, cứ chờ, cứ đợi cho tím cả hoàng hôn
Có phải niềm tin là duy nhất
Biền biệt phương xa tin vẫn là tin
Có phải niềm tin là duy nhất
Chỉ một cú điện thoại cũng đủ làm vỡ òa
Được - mất, chỉ có niềm tin là trả lời
Thời gian sao mà có khi quá chậm
Để tin phương xa vẫn bặt vô âm tính
Chiều hôm qua có mail của người bạn cũ
Đã quá lâu để nhận mail của bạn
Chắc do không để ý vì đã quá lâu
Ta cứ thảnh thơi đi, cho những ngày cuối tháng 8
Có phải niềm tin là duy nhất??!!

Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2008

Thực - ảo từ chính Murakami




Haruki Murakami
Có lẽ dân nghiện truyện thì ai cũng biết đến Murakami qua các tác phẩm best sellers như: Kafka bên bờ biển, rừng Nauy, Ngày đẹp trời để xem Kangaro...



Có lẽ, nếu ai không thích cái kiểu viết được gọi là " điên" đọc truyện của Murakami chắc hẳn khó lòng hiểu hết. Tôi cũng vậy. Đọc xong rừng Nauy, Ngày đẹp trời...cũng chưa hiểu lắm tâm trạng của nhân vật tôi. Khi thì lòng vòng chỉ nhớ có một vấn đề, khi thì lập đi lập lại chỉ có một câu nói chỉ để nhấn mạnh nhân sinh quan của Murakami. Thế nhưng, khi đọc xong " Người Tivi" thì tôi mới thốt lên " à, hóa ra ông này muốn nói như vầy đây..." Tôi nghĩ, nếu bạn muốn hiểu thì tốt nhất hãy đọc Người Tivi trước đã, rồi hãy đọc sang những tác phẩm còn lại.
Để cảm nhận Murakami, hãy cảm nhận " người Tivi" trước đã. Một sự trống trãi và đơn độc của con người trong xã hội hiện đại, và chàng trai cảm thấy đơn độc khi ở chính trong nhà mình cùng với cái ti vi mới mua về với mục đích giải trí đỡ buồn.
Và trong " truyền thuyết dân gian của thời đại chúng tôi", đọc xong ắt hẳn sẽ hiểu rõ hơn về lối viết văn phê phán về lối sống của giới trẻ Nhật Bản những năm 80. Kiểu yêu đương và quan niệm về tình dục lạ lùng được Murakami đưa qua một câu chuyện về đôi bạn thân, để đẩy đến cho người đọc cái cảm giác bực bội vì lối suy nghĩ " chẳng giống ai". Thế nhưng đằng sau những cái bực bội ấy, người ta dễ dàng nhận ra rằng, vào thời ấy, cũng đã có những luồng suy nghĩ về sự trinh tiết, lối sống phóng túng của giới trẻ Nhật Bản.
Kiểu viết của Murakami là bộc bạch hết, không giấu giếm. Hay người ta cảm giác cái gì đó là mơ là thực trong Kafka..Thì trong Xác ướp, người đọc sẽ dễ dàng cảm nhận cái thế giới thực- ảo đó hơn. Người đọc sẽ được thấy quỷ rõ ràng, và quỷ lại thành tình nhân. Murakami cố tình xây dựng hình ảnh thực ảo để làm gì??? Cái chính của cái hư ảo ấy chính là moi móc hết mọi góc cạnh của con người. Khi yêu thương thì là người tình, khi khinh ghét thì lại là quỷ hút máu. Trong bản ngã mỗi con người, luôn luôn tồn tại người và quỷ ấy. Cho nên Murakami muốn lột tả cho thật hết, thật rõ ràng.
Rừng Na Uy (tiếng Nhật: ノルウェイの森, Noruwei no mori)
Hay là cưới mím chi trong " quần cộc kiểu Đức". Chỉ vì chiếc quần cộc là sau mấy mươi năm chung sống, cuối cùng trong một chuyến du lịch, để tìm cho được chiếc quần cộc mang về làm quà cho chồng, bà vợ đã quyết định li dị. Cười?? Vì sao?? Vì lí do chẳng chính đáng gì cả. Nhưng...!!! Không phải vậy. Chiếc quần cộc chỉ là một lí do sao cho thật ... có lí để mà li dị mà thôi.
Lan man, nhưng càng theo cái lan man đó, người ta lại dễ nhận ra cái thế giới mà Murakami cảm nhận được, sâu không thể nào đào tới tận cùng được. Cái hay của Murakami là ở đó. Người ta đọc xong, hiểu đó, nhưng không bao giờ hiểu cho hết.
Và ma quỷ của Murakami không phải là ma quỷ của giới siêu nhiên nào mà do chính con người của con người tạo ra ma quỷ ấy.

Thứ Hai, 4 tháng 8, 2008

Cổ tích của vườn


Đêm qua trời lại mưa thật to. Su nằm trong phòng, cứ trằn trọc về khóm cây bất tử chỉ vừa hé nụ. Mưa lớn quá, chắc sáng mai không còn một nụ nào. Kéo chăn trùm kín từ đầu đến chân, Su nghe tiếng đồng hồ quả lắc dưới nhà kêu tích tắc tích tắc từng tiếng chậm chạp. Nhấp điện thoại, chỉ mới hơn một giờ sáng. Mưa vẫn trút nước ầm ầm trên mái nhà. Bụng bảo dạ, sáng mai dậy sớm chạy ra vườn xem sao. Nhưng lòng cứ không yên. Khóm hoa bất tử Su cố vun đất cho chúng thật khỏe mạnh và chăm chút cho tới ngày nở hoa.
Vườn nhà Su, ông ngoại trồng nhiều loại cây ăn trái. Cây gì ông ngoại cũng trồng và đều có trái rất sai. Su thích nhất mỗi khi cây mận xanh có trái, Su với mấy anh chị lớn hơn vài tuổi, cứ đu nhánh gần gần mà hái những trái mận ngọt mọng nước. Su thích hoa bất tử theo chị Sun. Cứ có ai đi Đà Lạt, chị Sun hay gửi mua hoa bất tử, chị Sun lấy cọng dừa làm thành bình hoa rất đẹp. Và những lần như thế, Su thích ngồi bên cạnh xem cách chị Sun tước cọng dừa cắm vào những đài hoa còn búp để sáng mai hoa sẽ nở tung cánh thật đẹp. Màu hoa bất tử không như một loại hoa nào. Ngày chị Sun lên máy bay cho một cuộc sống mới cách nửa vòng trái đất. Chị cho Su một bịch hạt cây bất tử, bảo Su ở nhà nhớ trồng. Hơn mấy tháng nay Su đã tốn thời gian, sau giờ học, mẹ đón về, Su cứ chạy ra vườn tưới nước. Đã vào mùa mưa rồi, Su đỡ mệt hơn, nhưng mà cứ lo lo sao ấy. Mưa lớn quá, làm gãy ngọn cây, rụng nụ hoa hết thì sao.
Su cứ lăn qua lăn lại, làm rớt con gấu bông trên giường xuống đất một cái phịch. Su chỉ mới học lớp năm thôi. Và vẫn còn hồn nhiên trẻ con để lo những chuyện này. Ấy vậy mà tối nay cô nhóc cứ sợ sợ...
Và trong sự lo lắng của trẻ nhỏ, Su thiu thiu ngủ tiếp. Trong giấc ngủ êm đềm ấy là một câu chuyện thần tiên về khu vườn của ông ngoại...
Su thấy dường như có ai đó đang lay Su, giụi mắt còn đang ngáy ngủ, Su thấy một con chim sâu đang dùng mỏ lắc lư cánh tay của Su. Ngạc nhiên, chim sẻ lại biết nói chuyện đấy. " Su ơi, Su ơi, hết mưa rồi, hết mưa rồi, ra vườn thôi, ra vườn thôi." Su nghe chim sẻ giục, vội bước xuống giường, mem theo hành lang chim sẻ dẫn đường ra vườn. Có một thứ ánh sáng lấp lánh tựa nhưng những ngôi sao xanh trên bầu trời đang giăng thành một bức màn rực rỡ. Có mùi hoa thiên lí cạnh cây cam thơm mát thật dễ chịu. Su tròn xoe mắt khi trông thấy thật nhiều những con bướm đủ màu sắc đang vây quanh những hoa hồng vừa nở bung cánh. Kì lạ thay! Su nghĩ vậy và bước nhè nhẹ, dùng ngón tay bé xíu khẽ chạm vào một bông hoa hồng đang xòe chiếc váy màu đỏ thật xinh xắn.
- ái, ai chạm vào tôi đó? - Hoa hồng thốt lên
- Chào bạn hoa hồng, đôi cánh đẹp làm sao. - Su chào đáp.
- Ối, con người, các bạn ơi, con người đó.-Hoa hồng hoảng hốt la lên
Đột nhiên các bông hoa khác đứng im bất động, đưa mắt tròn to nhìn Su. Su hơi sợ, bước thụt lùi. Bỗng nhiên có tiếng ồm ồm
- Đứng sợ, đây là một cô bé ngoan, cô bé hay tưới nước cho chúng ta những ngày hè nóng gay gắt vừa qua. - Thì ra là giọng nói của cây mận xanh. Su cố căng mắt ra nhìn, dường như các cây cối đều nói chuyện được, và khu vườn của ông ngoại sinh động như sắp có hội cho các loài hoa. Đang băn khoăn nghĩ ngợi. và chưa hết ngạc nhiên. Thì một chú bọ cánh tiến tới và nói rằng
- Mời cô bé tham gia cùng chúng tôi nhé.
Su chưa kịp phản ứng gì. Thì từ rất xa, vô vàn những con bướm thật to, nhiều màu và ô kìa, tựa như trong những câu chuyện cổ tích mẹ vẫn hay đọc cho Su thuở nhỏ khi đi ngủ, rằng có những thiên thần bé nhỏ, có đôi cánh bướm, vào đêm, khi chúng ta đi ngủ, thì những thiên thần này thức giấc và làm nhiệm vụ tổ chức những đêm dạ vũ cho tất cả các loài hoa. Những thiên thần mang cánh bướm bé xíu, thật đông, kéo tay Su bước vào giữa khu vườn, nơi có cây xoài rất lâu rồi, ông ngoại đã trồng từ khi Su chưa ra đời. Bước đến bên gốc xoài, đột nhiên có một cánh cửa nhỏ, Su phải khom lưng xuống mới chui qua được. Ô!!! Lạ kì thay. Tất cả các loài hoa đều tập trung ở đây. Và sau cánh cửa " gốc xoài" ấy, bên trong là một khu vườn khác, nhưng không phải bên dưới là thứ đất mà dùng để trồng cây. Một loại đất xốp có màu hồng tựa như bông gòn, rất êm, rất nhẹ. Su thích thú nhún nhảy. Cứ dậm chân nhún thì bông đẩy người Su bay lên cao. Và từ nơi cao nhất kia, xuất hiện một chú sâu thật to, lưng có nhiều màu sắc, cái đầu màu vàng với hai con mắt ngộ nghĩnh, đang nhảy múa theo điệu nhạc được kéo từ những bông hoa loa kèn. Âm thanh rộn rã. Và cảnh tượng thần tiên, Su không thể nào tin nổi. Ở bên góc tay phải, được bày trí như là khu vực ăn uống. Những chiếc lá hoa tú cầu được kết thật khéo léo bằng tơ nhện thành những chiếc khay đựng đầy mật ong. Ôi cha ôi! Có cả hạt hoa hướng dương cho sâu bướm nữa. Su thích thú, dùng ngón tay bé nhỏ chấm vào khay mật ong nút lấy nút để. Vị ngọt thanh của mật ong nguyên chất thật trong trẻo. Và có mùi thơm thanh khiết làm sao. Bỗng nhiên có một điệu nhạc rất sôi động. Tất cả các hoa đều cùng nắm tay nhau nhảy múa. Su cũng nắm tay một bên hoa đồng tiền và một tay nắm một anh chàng đinh lăng có cái đầu xù xù. Vui quá! Su cùng các loại hoa nhảy nhót, hết điệu nhạc này đến điệu nhạc khác. ô kìa! Hoa bất tử đây nè. Hoa nở rồi!!! Những cây hoa bất tử đã nở tung các bông hoa, cũng đang nhảy nhót trong đám đông ấy. Su tiến đến gần, chạm vào một cây bất tử đang ngồi lắc lư cái đầu qua lại theo nhịp trống.
- Oái, ai vậy! - Bất tử bất ngờ la toáng.
- Su đây, bất tử nở rồi à. Thật là đẹp. Chị Sun sẽ thích cho mà xem. - Miệng nói, tay Su chạm vào đến gần định hái hoa. Vì trong bụng Su nghĩ, khi hoa nở, Su sẽ hái và nhờ mẹ bỏ vào hộp mang đi gửi cho chị Sun. Chính những bông hoa Su đã trồng cho chị. Bụng nghĩ thế, nên đưa tay định bứt. Thì cây la toáng lên:
- Ôi, sao lại hái hoa của tôi......
Làm vang cả khu vườn. Khiến các hoa khác ngưng lại đột ngột. Cả khu vườn im phăng phắc. Su hoảng sợ, khóa òa lên....
- Huhuhu.......huhuhu....
- Nào nào, cô bé hãy nói ta nghe xem, có việc gì cháu ngoan lại khóc ? - Giọng trầm ấm của con bọ ngựa đang ngoe ngẩy những thanh kiếm trong tay hỏi Su.
- Su quẹt nước mắt, còn ngân ngấn, Su nói : Cháu đã trồng và muốn tặng những bông hoa bất tử cho chị cháu. Chị ở xa lắm. Su nhớ chị lắm. Rồi lại òa khóc. Khóc to đến nỗi, một bông hoa mẫu đơn phát khiếp mà rụng hết những cái cánh to bên ngoài. Bọ ngựa lại cất giọng:
- à, thì ra là vậy. Ta hiểu rồi. Các bạn thân mến ơi, đây là một cô bé ngoan. Ta đã chứng kiến cảnh cô bé múc từng ca nước tưới mát tất cả các cây vào những ngày hè nóng nực đã qua. Với ý định tốt đẹp ấy. Tại sao chúng ta không giúp cô bé hoa tặng chị mình chứ?!
- À....Ồ....đúng đấy, đúng đấy....- Các bông hoa rì rào rì rào...
Lời nói của bọ ngựa, làm những cây bất tử xúc động. Trong thứ ánh sáng kì diệu. Các cây bất tử nhún một cáy xoay thật nhiều vòng, và bông hoa bất tử không biết từ một phép lạ nào, rơi thật nhiều quanh Su. Su chồm xuống, bò mà nhặt đầy một áo. Thích quá, cô nhóc cười thật tươi và " cám ơn các bạn bông hoa".
- Cháu hãy nhớ rằng, bông hoa là một quá trình lâu dài của cây đã cố gắng vun đắp. Đừng vì một lí do đùa nghịch nào mà hái hoa khi hoa còn đang trên cây. Nó tựa như một con kiến bị gãy mất chân, như con bọ cánh bị gãy mất cánh vậy. Đau đớn lắm, cô bé ơi!
Su gật đầu ra hiệu mình đã hiểu. Vì sao người lớn hay khuyên rằng không nên hái hoa khi hoa đang đẹp trong một khu vườn xinh đẹp. Đó là hồn hoa. Nếu hái mang vào nhà, hoa sẽ héo, và cây ngoài vườn sẽ trơ trụi.
- Đêm nay chúng ta thật vui vì có cô bé đến tham dự. Hãy cùng nhau hát lên nào!!!
Rồi cả khu vườn trong gốc xoài lại ca hát... Su vui quá, ôm những bông hoa trên ngực bằng tà áo uốn cong, nhảy nhót theo, và cứ thế cứ thế....
- Su ơi, Su ơi, dậy đi học nào con!! - Tiếng mẹ gọi vì đã trễ giờ. con gà cứ cúc cu cúc cu trên đầu giường mà Su không nghe thấy.
Su choàng tỉnh vì mẹ lay người. Kì lạ thay, Su đang quấn mình trong chăn ấm. Và trên giường có vài bông hoa bất tử. Su chạy vội ra vườn. Các cây hoa bất tử đã nở đầy hoa, và hình như Su chưa chạm tay hái một bông hoa nào. Vậy mà sao trên giường lại có hoa nhỉ. Ô!!! Su nhớ ra rằng đêm qua, chính những cây hoa bất tử đã tặng cho Su. Niềm vui về giấc mơ thần tiên đêm qua làm Su ngập tràn hạnh phúc. Su sẽ mang những bông hoa trên giường cho mẹ gửi cho chị Sun. Chắc chị vui lắm. Chiều nay đi học về, Su sẽ viết thư và kể cho chị nghe về câu chuyện cổ tích của khu vườn.
Nắng lên cao, chim sẻ líu lo chuyền cành. Khu vườn trở nên yên tĩnh lạ kì...!


Aug, 4 2008 wrote by me( Story for kids)- Câu chuyện cho trẻ con của Cẩm Tú.
( ai có copy vui lòng nhớ ghi tên tác giả)

Thôi em về


Thôi em về...
Cất đi cho tôi giọt thu rơi
Trời mưa mãi, em hỡi xa quá
Quãng đường hôm nao ta qua mỗi ngày
Thôi em về...
Cất giúp tôi những cái nao lòng
Trong đêm tối, bỗng có ánh chớp chói lòa
Thôi em về....
Cất hộ tôi vết bánh xe năm nào
Chỉ là chiều rơi vội trên nhánh cây xưa
Thôi em về...
Giấu đi trong tôi những muộn phiền
Miên man nỗi nhớ một hôm em ghé qua và mưa
Thôi em về...
Cho chiều mau tan cơn mưa vội
Cho chút hồng còn vươn trên má phai
Thôi em về...
Để mai ta hốt lá khô vàng đốt đi
Cho tan những ngày u tối trong em.


Autumn, Aug 2008 wrote by me

Mùa thu đắng


Vậy là tháng 8 cũng về rồi đó bạn. Mùa thu - cái tên nghe quá đỗi thân quen. Sáng nay giật mình vì mùa thu đã về mang theo những cơn mưa lạnh vào buổi chiều tối. Mùa thu lúc nào cũng làm tôi run rẩy. Cảm giác mùa thu về có lúc đối nghịch nhau. Vừa lạnh lẽo bất giác vừa hứa hẹn bâng quơ. Sài Gòn đang dang tay đón những cơn mưa tối trời đất. Đất nứt nẻ tựa như uống cho đã khát sau một mùa nắng khô chói chang. Vành nón nghiêng nghiêng thôi không về qua nơi cũ. Và những chiều lộng gió áo tung bay. Bất chợt nhìn thấy một giọt nước mắt của người qua đường. Lạ! Mùa thu làm cho cô ấy khóc?! Thảng thốt. Tôi đang hối hả cho những ngày cuối tháng. Giọt nước mắt của người lạ kia dường như làm cho thời gian chậm lại. Khi nó lăn ra khỏi khóe mắt của người qua đường ấy, dường như gió chỉ vừa luồn qua một nhánh tóc của tôi, và xe chạy trên đường bỗng dưng chậm lại như một cuốn phim chiếu chậm, một vài chú chim sẽ chỉ vừa đập tới một nửa đôi cánh, ánh đèn giao thông dường như cũng dừng lại ở nốt sol vàng quá lâu... Khi giọt nước mắt ấy rơi nhẹ trên mặt đường, gió vừa luốn qua xong cả mái tóc dài của cô bạn gái. Lại là những giọt buồn rơi tong tong trong ly cà phê serenade chiều mưa. Những phím đàn buồn cứ sao ngân nga mãi...Tôi chìa tay cho bạn nắm, và tay kia tôi đang cố lau những giọt nước mắt trên má mình. Ồ, lâu lắm rồi thì phải, tôi nếm lại vị nước mắt của mình. Vẫn cái vị mằn mặn của biển chiều ấy, nhưng sao nghe một nỗi đắng tựa như tách cà phê đen trên bàn. Ngày bạn cùng người ấy nắm tay nhau bên giáo đường sớm, tôi chỉ đứng từ xa nhìn theo vạt áo bay bay của bạn. Rồi những ngày tôi biết bạn đưa đón người ấy, bạn thức và trăn trở vì dòng đời. Những băn khoăn trong mắt bạn cũng là nỗi lòng của tôi. Có lúc tôi điên, quát cho bạn vài câu vì những thờ ơ của bạn. Ta giận nhau! Mỗi người ôm lấy một giọt đắng trong miệng, chẳng thèm nói ra. Đêm về cứ thao thức. Bạn nhớ không, ngày mưa ấy, tầm tã, bọn mình chẳng thèm màng tới cái nhìn tròn xoe đầy nghi ngại của người đi đường. Cứ vậy mà dầm mưa, đã vậy còn nghịch nước. Về nhà, thuốc cảm mà nốc vào nhe! Bạn đâu hay tôi vẫn cứ hay xem lại những bức ảnh cũ. Có người bảo tôi rằng nhìn vẻ ngoài tôi cười vậy đó, ai biết trong lòng tôi nghĩ gì. Có lẽ người đó nói đúng bạn ạ. Tôi vẫn phải cười khi tôi không muốn cười. Ngoác miệng là động tác cơ hàm hai bên má nâng lên, môi mở rộng, răng chìa ra, đôi mắt nhấp nháy đưa cái nhìn lên cao. Một cái động tác đơn giản, người ta hay làm vì đó là mười thang thuốc bổ. Ai cũng có thể cười vì bất kì lí do gì. Bạn còn nhớ ngày xưa, có kẻ đã phải mua nhiều hoa hồng chỉ để mua một nụ cười của bạn. Bạn còn nhớ ngày xưa, tôi luôn ban phát vô tư cho tất cả mọi người nụ cười trời cho của mình. Bạn và tôi trái nhau vậy đó. Thế nhưng giờ thì sao?! Bạn đã bán rẻ nụ cười của mình và tôi thì trở nên ích kỉ với nhiều người về nụ cười của mình. Gần đây dường như tôi không còn ban phát vô tư nụ cười của mình nữa thì phải. Tôi trầm tư mặc tưởng nhiều hơn. Đôi khi bạn còn năn nỉ tôi cười. Ừ, nhe răng và cười. Tôi thường ít cười khi mùa thu về. Cái không khí luôn làm cho tôi trầm trầm thế nào ngay cả tôi cũng không hiểu rõ. Bạn bảo tôi đổi thay. Có lẽ bạn cũng không nhận ra rằng bạn cũng đang thay đổi. Nhưng lúc nào, chúng ta cũng luôn trái nhau như thế. Có lẽ tôi già bạn ạ. Như con chó nhà tôi. Ngày nó còn trẻ, khi tôi về nhà, nó cứ hay nhảy tưng tưng, gặm trái banh để tôi quăng cho nó đi nhặt. Còn bây giờ nó cũng trở nên già như tôi. Khi tôi về, nó chạy ra ngoắc đuôi vẫy tai vài cái rồi gấu gấu vài câu, rồi quay trở vào nơi êm ấm của nó. Dạo này tôi hay tìm thấy mọi lỗi lầm của nhiều người. Tôi thấy rõ, see through. It's non of my business! Nhưng tôi cứ hay nghĩ ngợi...
First of may, bài hát yêu thích của tôi và bạn cất lên. When i was small the christmas tree was tall...Có lúc tôi nghĩ rằng tôi và bạn chẳng có điểm giao nhau, ấy vậy mà ta ngồi đây bên nhau cũng 20 năm rồi. Nhưng có chăng là cái đồng cảm từ trong tim. Bạn khóc đó thì tôi cứ lại rơi nước mắt theo...Mùa thu, chia tay bạn nhỉ. Rồi tôi cũng phải có lúc chia tay với những đắn đo của mình, biết đâu nó làm tôi khóc?! Chỉ biết rằng, nước mắt của mùa thu chứa đầy những vị đắng mà không một mùa nào có thể mang lại được. Vì sao cứ phải là mùa thu?! Ngày xưa tôi thích mùa thu vì nó mang cho tôi cảm giác khoan khoái. Ngày nay tôi vẫn thích mùa thu, không phải vì những giọt nước mắt đắng đang rơi kia, mà là một cái nhìn sâu sắc cho cuộc đời tiếp theo.
Saigon, Autumn, Aug 2008 wrote by me

Thư gửi bạn


Thư gửi bạn
Này bạn, mùa mưa đến rồi. Cứ chiều là trời ầm ầm chuyển động và mưa. May mắn lắm có được chiều về nhìn thấy mặt trời đỏ ói lặn ở hướng Tây. Bạn đi, không biết có nhớ những chiều mưa ?! Có lần bạn bảo “ bài bóng mưa của em hay thật”. uhm… Nhưng rồi bạn trầm ngâm…Cuối cùng bạn cũng đạt được nguyện vọng của mình. Trong giấc mơ của bạn, chắc không còn hấp hối về một cái cầu vồng bên cầu Sydney. Chỉ có mình cứ hoài ngóng đợi… Ngóng cho cháy cả bầu trời chiều u ám vì mưa. Bạn đừng nói lên là bạn không biết mình ngóng điều gì, nhưng cũng chẳng nên nói cho người ta biết vì bạn nhìn là biết trong mắt mình nói lên điều gì bạn nhỉ?! Chắc cuộc sống mới cũng nhiều khó khăn, nhưng mọi sự sẽ tốt đẹp hơn, bạn nhỉ? Nơi bạn, trời có mưa như thế này?! Ngày xưa, có lần mình với bạn cùng nhau đi về phía mưa. Nhìn trước mặt, trời sấm chớp, và hình như trước mặt là 1 màn mưa trắng xóa. Nhìn sau lưng, trời vẫn còn nắng chói và cái nắng của 1 cơn giông. Bạn bảo mình nên đi hướng nào?! Mình bảo” nên đi về phía mưa”. bước chừng 3 bước thì đã tràn ngập trong 1 màn mưa trắng xóa. Hình như kế bên, mình cũng không nhận ra bạn. Bạn à, như bạn Vinh có nói rằng “ sống trên đời cứ làm tốt phần việc của mình, đừng quan tâm quá nhiều, dù mình có muốn hay không những bất ngờ chó chết trong đời vẫn xảy ra”. Mà đúng là như vậy bạn ạ. Let it be!!!
Gửi bạn Denmark. Cuộc sống của bạn tốt rồi. Sẽ có tiếng trẻ con khóc và tiếng ru hời ban trưa. Den có mưa như Sài Gòn? Cho bọn mình nhớ cái thời áo trắng tung tăng sân trường ngày mưa, bạn nhỉ? Nhớ con khỉ già với cây sao đối diện trường, luôn là đề tài chung của 4 đứa, N nhỉ? Nhớ cái quán phá lấu NĐC ngồi sì sụp. Thời gian ít quá! Không đủ để bọn mình phá phách nhà của ma nước, nhưng đủ để bọn mình nhớ tất cả những nụ cười của nhau.
Gửi bạn những ngày sôi nổi khi còn là những “đứa trẻ” bị gõ đầu trên giảng đường. ngày ấy vui nhỉ!! Vô tư nhỉ?! Bạn thích nhìn ngắm trời mưa từ cái góc lớp của số 8 Ngô Thời Nhiệm khoa Đông Phương cũ của bọn mình. Bọn mình cứ ngây ngô, không biết rằng thời gian qua rất nhanh và có lúc bọn mình đã phí thời gian bên nhau. Có khi bọn mình làm cho nhau buồn. Giờ già rồi! Nghĩ lại, không có thời gian nào đẹp và quý giá bằng thời gian đó. Thi thoảng chạy lướt qua nhau, chỉ kịp cái nháy mắt...
Mưa, mưa hoài... Mấy ngày nay mình không ráng nổi 1 câu viết bài. Vùi đầu trong những mưu toan, bạn ạ! Nếu có 1 lúc nào đó nhìn lại phía sau, mình sẽ mỉm cười về khoảng thời gian thật đẹp ngày xưa. Những lúc CHÁN như thế này, nó là động lực cho mình mạnh mẽ đi tiếp....

Can bup be Teru cho tanh con mua chieu


Cần có teru để trời thôi mưa. Nhớ ngày xưa có đứa cũng từng được gọi là teru. Teru của Lộc hay mong trời mưa. Ai nói teru không biết cười? Chỉ cần vẽ nửa vòng tròn móc lên là teru cười rồi. Lộc cứ hay bảo teru không có trái tim, chỉ vì nó là 1 mảnh giấy trắng và cái đầu tròn to. Teru cười... Chiều nay cũng mưa như chiều hôm nọ. Ào ào vội vã...Góc phố vẫn còn đó... Trái tim của teru bị Lộc đánh cắp, mang về Paris. Teru mất đi cái dấu nửa vòng tròn... Lâu lắm rồi không thấy teru. Chiều nay thấy lại teru. Vẫn cái dáng buồn buồn đó. Teru nhìn xa xăm...
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Mùa mưa là mùa mà những đứa trẻ con người Nhật ghét nhất bởi vì chúng không thể ra ngoài chơi đùa.Và thế là để cầu cho trời mau tạnh chúng thường làm những con búp bê cầu trời nắng gọi là teru teru bouzu treo trước cửa sổ hoặc hiên nhà (cái này chắc bạn nào coi truyện tranh sẽ thấy nhiều) Teru có nghĩa là trời nắng,còn bouzu có nghĩa là thầy tu,gọi như vậy vì con búp bê này có cái đầu trọc như đầu của các nhà sư.Ngày xưa,những đứa bé trai cũng để đầu trọc cho nên bouzu ở đây còn có nghĩa là "đứa bé trai". Cách làm một con teru bouzu -Kiếm hai mảnh vải trắng -Một mảnh vải làm thành một quả bóng -Bỏ quả bóng đó vào mảnh vải còn lại -Túm mảnh vải lại và dùng một sợi dây để buộc. -Vẽ mặt -Buộc thêm một sợi dây để treo lên. Những đứa bé sau khi làm xong con búp bê này,chúng treo lên và hát một bài hát để cầu cho trời nắng lên.

Dưới đây là lời bài hát:

照る照る坊主、照る坊主 明日天気にしておくれ~ いつかの夢の空のように晴れたら銀�� �鈴あげよ 照る照る坊主、照る坊主 明日天気にしておくれ~ 私の願いを聞いたなら甘いお酒をた�� �と飲ましょ 照る照る坊主、照る坊主 明日天気にしておくれ~ もしも曇って泣いてたらそなたの首�� �ちょんと切るぞ


Romaji: Teru-Teru Bouzu, Teru Bouzu, ashita tenki ni shite o-kure. Itsuka no yume no sora no you ni haretara gin no suzu ageyo. Teru-Teru Bouzu, Teru Bouzu, ashita tenki ni shite o-kure. Watashi no negai wo kiita nara amai osake wo tanto nomasho. Teru-Teru Bouzu, Teru Bouzu, ashita tenki ni shite o-kure. Moshi mo kumotte naitetara sonata no kubi wo chon to kiru zo.
Teru-teru-bozu, teru bozu Do make tomorrow a sunny day Like the sky in a dream sometime If it's sunny I'll give you a golden bell -- Teru-teru-bozu, teru bozu Do make tomorrow a sunny day If you make my wish come true We'll drink lots of sweet booze -- Teru-teru-bozu, teru bozu Do make tomorrow a sunny day but if it's cloudy and I find you crying Then I shall chop your head off
Dịch lời: Cậu bé nắng ơi cậu bé nắng,xin hãy làm cho ngày mai trời đẹp nhé Đến khi nào trời hửng nắng,tớ sẽ cho cậu một cái chuông bạc Cậu bé nắng ơi cậu bé nắng,xin hãy làm cho ngày mai trời đẹp nhé Nếu cậu nghe được lời cầu xin của tớ,tớ sẽ cho cậu uống rượu sake ngọt. Cậu bé nắng ơi cậu bé nắng,xin hãy làm cho ngày mai trời đẹp nhé. nếu ngày mai trời mưa u ám thì tớ sẽ ngắt đầu cậu đấy biết chưa. Và khi mún cầu cho trời mưa thì chỉ cần treo ngược con teru teru bouzu xuống .
http://video.7sac.com/?video=teru-no-uta-by-aoi-teshima-01c491bb5244ec9c286de...
==>Teru no uta

Đi về phía mặt trời


Mặt trời nhô lên đỉnh đầu ngọn cây, rồi mặt trời lặn sau bóng cây ...chiều tàn.

Có những nơi không hề thấy mặt trời mọc và cũng có những nơi không hề thấy mặt trời lặn.

Nơi không nhìn thấy mặt trời, người ta luôn ngóng bóng sáng của mặt trời.

Và cuộc sống của bạn luôn xoay vần theo sự mọc và sự lặn của mặt trời.

Khi mặt trời mọc, bạn tất tả dong ra đường, vì công việc, vì cuộc sống...

Khi mọc trời lặn, bạn quay về tổ ấm, cùng bữa cơm tối gia đình.

Ánh sáng của mặt rời nuôi sống muôn loài,cây,cỏ...

Ánh sáng của mặt trời làm khô giàn áo ai phơi

Ánh sáng của mặt trời làm chín bánh...

Ánh sáng của mặt trời giục gà gáy....................

Người ta đi về phía mặt trờiVầng sáng đỏ chói lọi, nung nấu mãi

Không khí lạnh, cảnh vật lạ, người ta cũng lạ

Sao vẫn cứ đi? Bời vì đi về phía mặt trời! Nơi có ánh sáng đỏ

Bởi nơi đó người ta tìm thấy những điều tốt và những điều lợi cho mình

Có một người em - người bạn đã đến được nơi mặt trời đỏ vẫn hay hiện ra mỗi sáng

Cái thiết tha chính là nhà, cái yêu thương chính là đường phố...và cái lưu luyến là con người

Ta vẫn cứ mơ, một ngày đi về phía mặt trời...

Merry christmas to all!!

__________________☆☆

_________________☆☆☆

________________☆Hello,´♥`

_______________☆I Have....´♥`

______________☆Come Here´♥`

_____________☆To Wish You ´♥`

____________☆Merry Christmas´♥`

___________☆And Also, A Happy´♥`

__________☆New Year To You For´♥`

_________☆2008... I Hope The New ´♥`

________☆Year Brings You Loads Of ´♥`

_______☆Happiness And Good Health. ´♥`

_____☆I Hope You Have A Nice Day On ´♥`

____☆Christmas Day, Filled With Lots Of ´♥`

___☆Family Time.....And Of Course Eating ´♥`

__☆Lots Of Nice Foods, And Candies. I Hope´♥`

_☆That Santa Is Good To You As Well And He´♥`

☆Brings You lots Of Presents On Christmas Day´♥`

Đêm nằm mơ phố


Đêm - gió - không khí lạnh - con đường vắng - ngọn đèn vàng cô độc... Chìm trong cái miên man khi chuẩn bị ngủ. Tiếng guitar vẫn trầm ấm. Hình như mình đã chìm vô giấc ngủ, mà hình như không. Vì đâu đó vừa nghe mùi thoang thoảng của hoa dã quỳ mà đâu đó vẫn nghe tiếng rì rì của ti vi đang tường thuật một trận bóng đá. Lại miên man với con dốc lát đá hướng ra chợ. Bàn chân ai cứ theo nhịp bước. Cái nháy mắt tình tứ quá. Chả dám nhìn! Mắt ai mà lông mi dài dzữ vậy ta. nháy một cái, hình như có cái rụng kìa! Hahah..à, hình như ta đang cười rất to, trong giấc ngủ? hay là ta đang mỉm cười khi ta đang chìm vào giấc ngủ. Nhẹ nhàng nhưng có chút bận tâm. Quỳ vàng làm gì có vào mùa đông? Hoa nở vào mùa hè chứ. À, vậy mà sao mùa đông lại có quỳ vàng nhỉ? Ta hái thử 1 bông, đây nè, nhìn đi, quỳ vàng rõ ràng. Ờ, lạ ha. Mùa đông mà quỳ vàng lại nở. Hahahha....Vậy mà nói không tin, giờ tin rồi chứ. ờ..ờ...Người ta bảo quỳ vàng mà nở vào mùa đông thì ước mơ sắp thành hiện thực rồi. Ta đứng trên đồi cao lộng gió. Luồn tay vào túi áo, đưa mặt hứng lấy cái lạnh. uhm, mùa này mà quỳ vàng nở thì quả là lạ thật! Giật mình, tiếng ti vi vẫn rì rào trận bóng đá...Nhắm mắt lại...mê man..Ta thấy mình đang là một tín đồ truyền giáo. Lòng tin hôm qua lỡ nhắn tin là giao cho kẻ khác, hôm nay đã lấy về và đang rao giảng cho kẻ khác hãy biết giữ lấy lòng tin. Có tin thì mới có thành sự thật...Bỗng đâu có cái gì đó đọng đọng trên khóe mi....Vang văng vẳng " niềm tin bao la mẹ viết trang đầu...vầng trăng lên cao trong sáng 1 màu...". À, bài này hồi đó ta đoạt giải 1 cuộc thi Liên hoan thiếu nhi hè...từ rất..rất...lâu rồi mà. Tự nhiên lại lẩm nhẩm hát.Hình như ta đang ngủ mà, sao lại nhẩm hát.... Giật mình, hình như ti vi chuyển kênh rồi. Lại chuyển mình. Nghiêng qua bên trái, ta lại thấy mình đang bay trên bầu trời cao đầy chim sẻ. chúng đang bay từng đàn về phương Nam. Mùa đông rồi mà. Ta nhìn xuống dưới đất, phủ 1 màu trắng xóa mùa đông. Tuyết dày những lớp trên cành cây...Ta nghe tiếng ai đó gọi tên, không rõ quen hay lạ, nghe giọng dường như là quen. Ta hình như thấy chiếc xe đạp và cái khăn choàng cũ...Giật mình ti vi vẫn sáng đèn. Nghiêng người qua bên phải. Ta thấy mình đang trôi giữa đống hỗn độn của cuộc đời thực tại...Ta gào thét, ta nhăn nhó, mà hình như ta cũng nhăn thật. Ta bị rượt đuổi...Ta chạy. Rồi giật mình, choàng tỉnh giữa khuya. Ti vi đã tắt ngấm! Đêm không màu phủ kín căn phòng. Ta nằm đấy, mắt mở to, và rồi ta ngủ lúc nào khôgn hay. Phố vẫn sáng đèn....