Thứ Hai, 4 tháng 8, 2008

Đêm nằm mơ phố


Đêm - gió - không khí lạnh - con đường vắng - ngọn đèn vàng cô độc... Chìm trong cái miên man khi chuẩn bị ngủ. Tiếng guitar vẫn trầm ấm. Hình như mình đã chìm vô giấc ngủ, mà hình như không. Vì đâu đó vừa nghe mùi thoang thoảng của hoa dã quỳ mà đâu đó vẫn nghe tiếng rì rì của ti vi đang tường thuật một trận bóng đá. Lại miên man với con dốc lát đá hướng ra chợ. Bàn chân ai cứ theo nhịp bước. Cái nháy mắt tình tứ quá. Chả dám nhìn! Mắt ai mà lông mi dài dzữ vậy ta. nháy một cái, hình như có cái rụng kìa! Hahah..à, hình như ta đang cười rất to, trong giấc ngủ? hay là ta đang mỉm cười khi ta đang chìm vào giấc ngủ. Nhẹ nhàng nhưng có chút bận tâm. Quỳ vàng làm gì có vào mùa đông? Hoa nở vào mùa hè chứ. À, vậy mà sao mùa đông lại có quỳ vàng nhỉ? Ta hái thử 1 bông, đây nè, nhìn đi, quỳ vàng rõ ràng. Ờ, lạ ha. Mùa đông mà quỳ vàng lại nở. Hahahha....Vậy mà nói không tin, giờ tin rồi chứ. ờ..ờ...Người ta bảo quỳ vàng mà nở vào mùa đông thì ước mơ sắp thành hiện thực rồi. Ta đứng trên đồi cao lộng gió. Luồn tay vào túi áo, đưa mặt hứng lấy cái lạnh. uhm, mùa này mà quỳ vàng nở thì quả là lạ thật! Giật mình, tiếng ti vi vẫn rì rào trận bóng đá...Nhắm mắt lại...mê man..Ta thấy mình đang là một tín đồ truyền giáo. Lòng tin hôm qua lỡ nhắn tin là giao cho kẻ khác, hôm nay đã lấy về và đang rao giảng cho kẻ khác hãy biết giữ lấy lòng tin. Có tin thì mới có thành sự thật...Bỗng đâu có cái gì đó đọng đọng trên khóe mi....Vang văng vẳng " niềm tin bao la mẹ viết trang đầu...vầng trăng lên cao trong sáng 1 màu...". À, bài này hồi đó ta đoạt giải 1 cuộc thi Liên hoan thiếu nhi hè...từ rất..rất...lâu rồi mà. Tự nhiên lại lẩm nhẩm hát.Hình như ta đang ngủ mà, sao lại nhẩm hát.... Giật mình, hình như ti vi chuyển kênh rồi. Lại chuyển mình. Nghiêng qua bên trái, ta lại thấy mình đang bay trên bầu trời cao đầy chim sẻ. chúng đang bay từng đàn về phương Nam. Mùa đông rồi mà. Ta nhìn xuống dưới đất, phủ 1 màu trắng xóa mùa đông. Tuyết dày những lớp trên cành cây...Ta nghe tiếng ai đó gọi tên, không rõ quen hay lạ, nghe giọng dường như là quen. Ta hình như thấy chiếc xe đạp và cái khăn choàng cũ...Giật mình ti vi vẫn sáng đèn. Nghiêng người qua bên phải. Ta thấy mình đang trôi giữa đống hỗn độn của cuộc đời thực tại...Ta gào thét, ta nhăn nhó, mà hình như ta cũng nhăn thật. Ta bị rượt đuổi...Ta chạy. Rồi giật mình, choàng tỉnh giữa khuya. Ti vi đã tắt ngấm! Đêm không màu phủ kín căn phòng. Ta nằm đấy, mắt mở to, và rồi ta ngủ lúc nào khôgn hay. Phố vẫn sáng đèn....

Không có nhận xét nào: