Chiều nay, 3h bỗng trời cuộn những ụn mây đen...phải chi mưa thì cũng
tạm thấy an ủi. Thế nhưng trời không mưa, chỉ âm u rồi thôi. Tối về,
chạy xe trên đường có những bụi hoa vàng, ước chi có một cơn mưa..ập
đến. Và rồi thấy hình như có mưa...Ừ, mưa thì phải! Mưa về theo bước
chân ngại ngùng...tìm những đêm mơ..suốt đời ngây thơ...
Cái nắng
chiều vương nhẹ trên lá sao mà ngắn ngủi đến thế, chưa kịp biết nhịp
chân của thời gian nhanh hay chậm mà đã lặng lẽ rời đi. Lá rơi mau
xuống bờ đất lạnh... Mưa! Gội rửa và xóa mờ...tiếng đêm thì thầm...
Mưa bên bờ vắng, để đàn thôi hát khúc tình ca... Mang đi xa cả vùng trời
mưa trắng xóa. Những giọt nước tung tẩy rơi vào khung kính cửa sổ. Mưa
làm trôi về miền kí ức, những thành phố xa vắng, những bờ tre rũ mình
trong mưa. Bỗng dưng dưới cơn mưa lại thấy lòng vấn vương vô định những
ngóng chờ và mỏi mong một cánh chim bay. Đi qua vũng lầy, để thấy mưa
giúp gội rửa bao nặng nề cứ mãi bám ríu lấy chân. Khi mùa mưa trở về,
khi tiếng đêm dạt dào, gió đêm thâu thì thầm... khỏa lấp đi sự im lặng
căn phòng vắng.
Có lẽ bản thân mưa cũng không hiểu là mưa lạnh. Có lẽ ly cà phê cũng
không hiểu là nó đắng. Chỉ có tình yêu tự thân nó hiểu đắng - lạnh thế
nào. Nếu một ngày phố vắng mưa bay, nhớ về qua vùng trời cũ tìm mưa.
Chắc là nụ cười còn đọng lại đâu đó...trong tay.
P/S: mãi miên man với Khi mùa mưa đến ( Châu Đăng Khoa ) mà đâu hay ngoài kia mưa đã tạnh, trăng đã tàn...ngày lên...
Link: Khi mùa mưa đến - Thu Phương
https://www.youtube.com/watch?v=T2Iw9eQb6Wc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét