Nắng mùa đông...
Mùa đông không hao gầy. Những ngày mưa tan, nắng về. Hoa bồ công anh
vẫn nở sau nhà. Mùa đông không trơ trọi. Cỏ ba lá hình như lại mọc tràn
cả vườn. Em nói: trời lạnh em thèm đủ thứ! Thèm cây kem không vội tan
mau... Thèm cái nắm tay thật chặt chiều đi trên phố... Thèm câu nói khẽ "
anh nhớ em "... Thèm một ánh mắt nồng nàn và nụ hôn sâu...
Ơ. Trời lạnh thèm đủ thứ. Không lẽ trời nóng lại không thèm à?!
Không. Có lẽ đã đủ lâu để mong mỏi cái thứ hạnh phúc đơn sơ đang đi tìm. " em ngủ có ngon không? " chỉ vậy thôi!!!
Ở lưng chừng dốc...
Đi qua nhiều con dốc trong đời, có ai từng ở lưng chừng dốc..
Có hàng tỉ lần trong đời người, ai cũng phải vượt qua những con dốc.
Sự nghiệp cũng hằn những vết sỏi đá triền dốc. Tình yêu cũng mang dáng
hình con dốc. Có phải trong hàng trăm giờ thả bay những trái bong bóng
tình yêu, ta với tay lấy vội một cử chỉ yêu thương, kiếm tìm một miền
nhung nhớ và mảnh đất yên bình...và ta đang lấy tay lau vội những giọt
mồ hôi đẫm vầng trán...
( Lại Thương nhớ Đồng Văn - một đêm đông lạnh xứ này. Nhớ nồi ngô nóng bốc khói, nhớ dĩa bánh cuộn trứng sáng sớm ở phố cổ )
Em bao lần hỏi lòng vì sao
Chắc bởi vì tình mình hư hao...
Lặng ngắm phía chân trời xa
Dấu vết theo thời gian
Hạnh phúc đã bao lần qua
Nhưng chúng ta đã không nhận ra...
Đêm...ở lưng chừng dốc sương...
Bàn tay mong manh tìm chút yêu thương. Lạnh đêm vắng, em bơ vơ câu thề.
Sợ... Sợ...những vấn vương trong lòng anh biết đến khi nào nguôi. Sợ...hơi ấm anh trao theo em về.
Ngày mai...em đi mất rồi. Biết đâu bên đời anh nhớ về em. Hãy mỉm cười
đi nhé anh. Vẫn có một người cần nhìn thấy anh mỉm cười...
Chuyện của mùa đông...
Chuyện của những ngón tay đan...
Chuyện về những cái ôm nhau thật chặt...
Chuyện về hơi ấm thân quen...
Chuyện về những bước chân không cùng nhịp...
Ở lưng chừng 30...
Khi bóng dài đổ xuống, ai trong vòng tay ai, 1 mình đưa chân qua phố
vắng. Hạnh phúc nơi đâu, vẫn là kẻ độc hành trên con đường vắng lặng. Đã
biết...hạnh phúc là thương đau. Khi đêm về, chợt nhận thấy chỉ là dối
gian và bao trái ngang. Ở lưng chừng tuổi 30, thấy tình yêu giống như
ván cờ khó. Bởi thấy sợ những yêu thương đầy toan tính, tình yêu nhuốm
màu giả dối và tình yêu được tô trát bằng muôn vàn những lời đường mật
khó tin...
Nhưng...trái tim em thì yêu thành thật. Vậy nên, em sẽ
dừng lại, mang về gói gém lại yêu thương, giữ trái tim mình không bị tổn
thương thêm lần nữa.
Ở lưng chừng 30... không còn tin vào chuyện cổ tích và chàng hoàng tử...
Gửi Santa...
Nếu có chuyến tàu về quá khứ, xin hãy đưa cháu về với thời thơ ngây,
thuở trong trẻo như giọt sương mai đầu ngày. Thuở nghịch ngợm thèm vác
túi đi thật xa nhưng lại không thể sống nếu thiếu cơm của mẹ nấu.
Nếu có chuyến tàu về quá khứ, xin hãy đưa cháu về với thời thanh xuân.
Trên chuyến tàu ấy, từng yêu say đắm ai đó với tình yêu đơn thuần của
tuổi trẻ. Những năm tháng mà hồi ức trong tim còn sống mãi...
Nếu có chuyến tàu đi về phía tương lai, xin hãy dừng lại ở thời khắc
này, để nhấp nháp thêm chút vị đắng của cuộc hành trình. Để níu giữ thêm
một ánh mắt lạ nhìn sâu lắng... Và có cả ánh mắt của một người tóc bạc
trắng, rụng mấy cái răng, trong bộ đồ màu đỏ - rung rinh hàm râu trắng
xóa và sẽ biến mất vào thinh không khi trời vừa sáng như mùa đông rồi sẽ
tan mau...
Cho..em yêu anh thêm một lần nữa... Rồi mai giã từ...
#THƯ #TÌNH #GỬI #TÂY #BẮC
Này em, ta xa nhau đã mấy mùa rồi em? Lúc trên con dốc thoai thoải vào
bản, ta gặp ánh mắt của em bên bờ rào thưa và giàn hoa bí. Này em, hỏi
nhỏ, em đã thu phục bao nhiêu trái tim ngang qua đây rồi? Đừng trả lời
là em quá thuần khiết đấy nhé! Vì...ta cũng nghiện em cơ mà!
Em nhớ không, lúc băng qua Khau Phạ sương mù giăng không thấy đường đi. Xe mở hết đèn vẫn mù sương. Ta
vẫn bất chấp vì ta muốn cùng em nghe tiếng suối chảy êm đềm, cùng em sờ
tận tay cánh hoa ban trắng hững hờ bên sườn núi. Em nhớ không, bốn năm
cái đầu chụm nhau bên bếp lửa rực than hồng và những trái bắp nướng thơm
lựng, vậy mà vui say như trẻ con được kẹo.
#Nói
thiệt đi, lúc nhớ nhau em làm gì? Còn ta nơi đây cồn cào sóng dậy.
Những bước chân đã chạm vào nhau mang hơi ấm và sự sống hiện diện trong
từng hạt gạo nương thơm bùi. Cái vị thơm ấy vẫn còn dư hương nơi cuống
lưỡi. Quên sao được hả em? Những cái gùi lấp ló trên nương khoai, trâu
bò nhởn nha, trẻ em ngây ngô nô đùa lãng quên ngày tháng. Em đẹp lắm,
Tây Bắc ạ. Em dạy ta lắng dịu tâm hồn, đời người mỏng manh như chiếc lá
phất phơ cuối mùa. Ở bên em ta cảm nhận từng giọt #bình #yên đang chảy vào tim.
#Nói thiệt đi, mỗi độ nhớ nhau em làm gì? Còn ta nơi đây cuộn trào gió
cát. Mang ơn em cho ta bài học thanh bình. Cần gì với điều to tát, đừng
cố gắng khi mọi việc không thành, vui buồn là tại tâm. Những con đường
ngoằn ngèo khắp Mù Căng chải, đâu đó có những dốc hút, ta đã kịp bỏ nỗi
buồn nơi đó. Ta biết thời gian là hữu hạn, biết những khoảnh khắc rồi
qua nhanh. Nhưng, còn nương hơi thở qua cánh tay, qua lồng ngực, giữ con
tim ấm nóng để góp nhặt cho cuộc đời.
Thư ta viết cho em đã dài chưa? Em ạ, tặng cả bầu trời yêu thương về Tây Bắc. Yêu em!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét