Có thứ hạnh phúc mong manh...vẫn đợi ta đi tìm... Sau khi lắng lòng mình với bao cảm xúc hỗn độn... Những hẹn hò... Yêu thương không bao giờ là đủ.
Một đêm mơ, em thấy mình trên con phố nhỏ ta đã từng qua...
Và rồi chiều đông, em bước đi một mình trên con đường lạ. Tiếng nhạc
mùa vui reo vang bên tai. Những đôi nhân tình tay trong tay dìu nhau
trên phố. Thảng thốt, em giật mình vì nhớ quá một cái siết tay thật chặt
mỗi khi mùa về. Tháng 12 đã về trước ngõ. Em đi tìm cho mình những vạt
nắng hiếm hoi trong cái rét mướt của mùa thu còn sót lại. Ngày mùa đông,
em đưa tay về phía bầu trời, tìm đâu vì sao của mình. Tưởng như em gặp lại anh trong đêm xanh. Nép vào vai anh nghe tiếng anh cười. Mãi là kẻ đi tìm nắng giữa mùa đông, dù mỏng thôi, nhưng cũng đủ làm ấm lại đôi bàn tay trong phút chốc. Dù đời xô ta về đâu, vẫn nhớ mãi những ngày đầu... Sớm mai là chớm đông, ai đi về phố cũ??? Những dạ khúc mùa đông cũ, anh còn nhớ không? Những bài hát quen, hát cho đến cạn lời
Bóng tối quanh đây sao im lặng thế?! Giờ này bên kia người
tất bật với cuộc sống thường ngày. Bên này đông lạnh lùa qua các khe
cửa. Bước ra đường, bầu trời u ám màu tro, cũng là nơi thả trôi nỗi nhớ.
Rời tay nhau, tắt nắng chiều ta hóa xa lạ. Vội nhung nhớ cũng vội lãng quên.
Người cô độc khóc trong mùa đông, ngỡ như mùa đông đã giúp những kẻ cô
đơn an ủi được phần nào. Nước mắt thì mặn, nỗi buồn thì ủ ê, nhớ nhung
đục ngầu còn trái tim thì đã nguội. Mùa sang cùng theo năm tháng, sẽ
cuốn trôi bao nhiêu kỉ niệm. Để còn chờ nắng hong khô những xác xơ, thắp
sáng bằng một nụ cười. Chạm tay vào một ngày gầy nắng, chốn đây sẽ chỉ còn mùa quên...
Phố xá bỗng xôn xao một buổi hoàng hôn có người giật mình bỏ trốn, để
lại một người ngoái nhìn theo năm tháng. Nếu buồn hãy khóc trong mùa
đông! Và nếu có yêu nhau thì đừng buông tay khi mùa giá rét đang trở về.
Mùa gọi gió rét, gió rét gọi mưa, mưa gọi nhớ... nhớ gọi màu mắt có màu
của những ngày mưa rơi...
Ngày trôi về phía cũ...cho Trái Tim Ta chờ một giờ bình yên.
Cho dù là hạnh phúc hay sóng xô bờ xa. Sẽ thèm lắm cái tựa đầu trên phố
khi gió rít ngang tai. Sẽ mong lắm đôi lời tỉ tê trong mùa đông mong
manh. Thèm nũng nịu và thèm được dỗ dành. Sẽ có một chiều như thế không?
Nắng theo em đến bên anh ngồi...Trời lạnh rồi, anh có
muốn nắm tay không?! Thật khó để có thể đi hết mọi ngóc ngách trái tim
của một con người, hiểu cặn kẽ một người. Thế nhưng, hai chúng ta có đâu
cần lời nói, dù trong giấc mơ cũng thuộc về nhau. Ai sẽ nắm một bàn tay đã buông?! Chia ly chưa bao giờ là điều người ta chọn lựa. Và sẽ chẳng dễ dàng gì đâu để nắm một bàn tay đã buông. Ai đó nhắc em " không buồn nhiều nữa nhé!" Và hãy luôn tin những gì ta ước mơ...
Em
vẫn chưa thể kể câu chuyện mùa đông của mình. Sẽ có không một mùa đông
ngọt ngào? Em vẫn tin và em sẽ đợi...cho dù mai nữa... Những chuyến xe
về phía nào đến chân trời...
ALBUM: PHÍA NÀO ĐẾN CHÂN TRỜI ( LIMITED EDITION )
SINGER: THU PHƯƠNG
LINK: http://mp3.zing.vn/album/Phia-Nao-Den-Chan-Troi-Thu-Phuong/ZWZB8C8U.html?st=2
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét