Nắng mùa đông...
Mùa đông không hao gầy. Những ngày mưa tan, nắng về. Hoa bồ công anh
vẫn nở sau nhà. Mùa đông không trơ trọi. Cỏ ba lá hình như lại mọc tràn
cả vườn. Em nói: trời lạnh em thèm đủ thứ! Thèm cây kem không vội tan
mau... Thèm cái nắm tay thật chặt chiều đi trên phố... Thèm câu nói khẽ "
anh nhớ em "... Thèm một ánh mắt nồng nàn và nụ hôn sâu...
Ơ. Trời lạnh thèm đủ thứ. Không lẽ trời nóng lại không thèm à?!
Không. Có lẽ đã đủ lâu để mong mỏi cái thứ hạnh phúc đơn sơ đang đi tìm. " em ngủ có ngon không? " chỉ vậy thôi!!!
Ở lưng chừng dốc...
Đi qua nhiều con dốc trong đời, có ai từng ở lưng chừng dốc..
Có hàng tỉ lần trong đời người, ai cũng phải vượt qua những con dốc.
Sự nghiệp cũng hằn những vết sỏi đá triền dốc. Tình yêu cũng mang dáng
hình con dốc. Có phải trong hàng trăm giờ thả bay những trái bong bóng
tình yêu, ta với tay lấy vội một cử chỉ yêu thương, kiếm tìm một miền
nhung nhớ và mảnh đất yên bình...và ta đang lấy tay lau vội những giọt
mồ hôi đẫm vầng trán...
( Lại Thương nhớ Đồng Văn - một đêm đông lạnh xứ này. Nhớ nồi ngô nóng bốc khói, nhớ dĩa bánh cuộn trứng sáng sớm ở phố cổ )
Em bao lần hỏi lòng vì sao
Chắc bởi vì tình mình hư hao...
Lặng ngắm phía chân trời xa
Dấu vết theo thời gian
Hạnh phúc đã bao lần qua
Nhưng chúng ta đã không nhận ra...
Đêm...ở lưng chừng dốc sương...
Bàn tay mong manh tìm chút yêu thương. Lạnh đêm vắng, em bơ vơ câu thề.
Sợ... Sợ...những vấn vương trong lòng anh biết đến khi nào nguôi. Sợ...hơi ấm anh trao theo em về.
Ngày mai...em đi mất rồi. Biết đâu bên đời anh nhớ về em. Hãy mỉm cười
đi nhé anh. Vẫn có một người cần nhìn thấy anh mỉm cười...
Chuyện của mùa đông...
Chuyện của những ngón tay đan...
Chuyện về những cái ôm nhau thật chặt...
Chuyện về hơi ấm thân quen...
Chuyện về những bước chân không cùng nhịp...
Ở lưng chừng 30...
Khi bóng dài đổ xuống, ai trong vòng tay ai, 1 mình đưa chân qua phố
vắng. Hạnh phúc nơi đâu, vẫn là kẻ độc hành trên con đường vắng lặng. Đã
biết...hạnh phúc là thương đau. Khi đêm về, chợt nhận thấy chỉ là dối
gian và bao trái ngang. Ở lưng chừng tuổi 30, thấy tình yêu giống như
ván cờ khó. Bởi thấy sợ những yêu thương đầy toan tính, tình yêu nhuốm
màu giả dối và tình yêu được tô trát bằng muôn vàn những lời đường mật
khó tin...
Nhưng...trái tim em thì yêu thành thật. Vậy nên, em sẽ
dừng lại, mang về gói gém lại yêu thương, giữ trái tim mình không bị tổn
thương thêm lần nữa.
Ở lưng chừng 30... không còn tin vào chuyện cổ tích và chàng hoàng tử...
Gửi Santa...
Nếu có chuyến tàu về quá khứ, xin hãy đưa cháu về với thời thơ ngây,
thuở trong trẻo như giọt sương mai đầu ngày. Thuở nghịch ngợm thèm vác
túi đi thật xa nhưng lại không thể sống nếu thiếu cơm của mẹ nấu.
Nếu có chuyến tàu về quá khứ, xin hãy đưa cháu về với thời thanh xuân.
Trên chuyến tàu ấy, từng yêu say đắm ai đó với tình yêu đơn thuần của
tuổi trẻ. Những năm tháng mà hồi ức trong tim còn sống mãi...
Nếu có chuyến tàu đi về phía tương lai, xin hãy dừng lại ở thời khắc
này, để nhấp nháp thêm chút vị đắng của cuộc hành trình. Để níu giữ thêm
một ánh mắt lạ nhìn sâu lắng... Và có cả ánh mắt của một người tóc bạc
trắng, rụng mấy cái răng, trong bộ đồ màu đỏ - rung rinh hàm râu trắng
xóa và sẽ biến mất vào thinh không khi trời vừa sáng như mùa đông rồi sẽ
tan mau...
Cho..em yêu anh thêm một lần nữa... Rồi mai giã từ...
#THƯ #TÌNH #GỬI #TÂY #BẮC
Này em, ta xa nhau đã mấy mùa rồi em? Lúc trên con dốc thoai thoải vào
bản, ta gặp ánh mắt của em bên bờ rào thưa và giàn hoa bí. Này em, hỏi
nhỏ, em đã thu phục bao nhiêu trái tim ngang qua đây rồi? Đừng trả lời
là em quá thuần khiết đấy nhé! Vì...ta cũng nghiện em cơ mà!
Em nhớ không, lúc băng qua Khau Phạ sương mù giăng không thấy đường đi. Xe mở hết đèn vẫn mù sương. Ta
vẫn bất chấp vì ta muốn cùng em nghe tiếng suối chảy êm đềm, cùng em sờ
tận tay cánh hoa ban trắng hững hờ bên sườn núi. Em nhớ không, bốn năm
cái đầu chụm nhau bên bếp lửa rực than hồng và những trái bắp nướng thơm
lựng, vậy mà vui say như trẻ con được kẹo.
#Nói
thiệt đi, lúc nhớ nhau em làm gì? Còn ta nơi đây cồn cào sóng dậy.
Những bước chân đã chạm vào nhau mang hơi ấm và sự sống hiện diện trong
từng hạt gạo nương thơm bùi. Cái vị thơm ấy vẫn còn dư hương nơi cuống
lưỡi. Quên sao được hả em? Những cái gùi lấp ló trên nương khoai, trâu
bò nhởn nha, trẻ em ngây ngô nô đùa lãng quên ngày tháng. Em đẹp lắm,
Tây Bắc ạ. Em dạy ta lắng dịu tâm hồn, đời người mỏng manh như chiếc lá
phất phơ cuối mùa. Ở bên em ta cảm nhận từng giọt #bình #yên đang chảy vào tim.
#Nói thiệt đi, mỗi độ nhớ nhau em làm gì? Còn ta nơi đây cuộn trào gió
cát. Mang ơn em cho ta bài học thanh bình. Cần gì với điều to tát, đừng
cố gắng khi mọi việc không thành, vui buồn là tại tâm. Những con đường
ngoằn ngèo khắp Mù Căng chải, đâu đó có những dốc hút, ta đã kịp bỏ nỗi
buồn nơi đó. Ta biết thời gian là hữu hạn, biết những khoảnh khắc rồi
qua nhanh. Nhưng, còn nương hơi thở qua cánh tay, qua lồng ngực, giữ con
tim ấm nóng để góp nhặt cho cuộc đời.
Thư ta viết cho em đã dài chưa? Em ạ, tặng cả bầu trời yêu thương về Tây Bắc. Yêu em!
Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014
Thứ Tư, 3 tháng 12, 2014
Phía nào đến chân trời
Có thứ hạnh phúc mong manh...vẫn đợi ta đi tìm... Sau khi lắng lòng mình với bao cảm xúc hỗn độn... Những hẹn hò... Yêu thương không bao giờ là đủ.
Một đêm mơ, em thấy mình trên con phố nhỏ ta đã từng qua... Và rồi chiều đông, em bước đi một mình trên con đường lạ. Tiếng nhạc mùa vui reo vang bên tai. Những đôi nhân tình tay trong tay dìu nhau trên phố. Thảng thốt, em giật mình vì nhớ quá một cái siết tay thật chặt mỗi khi mùa về. Tháng 12 đã về trước ngõ. Em đi tìm cho mình những vạt nắng hiếm hoi trong cái rét mướt của mùa thu còn sót lại. Ngày mùa đông, em đưa tay về phía bầu trời, tìm đâu vì sao của mình. Tưởng như em gặp lại anh trong đêm xanh. Nép vào vai anh nghe tiếng anh cười. Mãi là kẻ đi tìm nắng giữa mùa đông, dù mỏng thôi, nhưng cũng đủ làm ấm lại đôi bàn tay trong phút chốc. Dù đời xô ta về đâu, vẫn nhớ mãi những ngày đầu... Sớm mai là chớm đông, ai đi về phố cũ??? Những dạ khúc mùa đông cũ, anh còn nhớ không? Những bài hát quen, hát cho đến cạn lời
Bóng tối quanh đây sao im lặng thế?! Giờ này bên kia người tất bật với cuộc sống thường ngày. Bên này đông lạnh lùa qua các khe cửa. Bước ra đường, bầu trời u ám màu tro, cũng là nơi thả trôi nỗi nhớ. Rời tay nhau, tắt nắng chiều ta hóa xa lạ. Vội nhung nhớ cũng vội lãng quên. Người cô độc khóc trong mùa đông, ngỡ như mùa đông đã giúp những kẻ cô đơn an ủi được phần nào. Nước mắt thì mặn, nỗi buồn thì ủ ê, nhớ nhung đục ngầu còn trái tim thì đã nguội. Mùa sang cùng theo năm tháng, sẽ cuốn trôi bao nhiêu kỉ niệm. Để còn chờ nắng hong khô những xác xơ, thắp sáng bằng một nụ cười. Chạm tay vào một ngày gầy nắng, chốn đây sẽ chỉ còn mùa quên... Phố xá bỗng xôn xao một buổi hoàng hôn có người giật mình bỏ trốn, để lại một người ngoái nhìn theo năm tháng. Nếu buồn hãy khóc trong mùa đông! Và nếu có yêu nhau thì đừng buông tay khi mùa giá rét đang trở về. Mùa gọi gió rét, gió rét gọi mưa, mưa gọi nhớ... nhớ gọi màu mắt có màu của những ngày mưa rơi...
Ngày trôi về phía cũ...cho Trái Tim Ta chờ một giờ bình yên. Cho dù là hạnh phúc hay sóng xô bờ xa. Sẽ thèm lắm cái tựa đầu trên phố khi gió rít ngang tai. Sẽ mong lắm đôi lời tỉ tê trong mùa đông mong manh. Thèm nũng nịu và thèm được dỗ dành. Sẽ có một chiều như thế không? Nắng theo em đến bên anh ngồi...Trời lạnh rồi, anh có muốn nắm tay không?! Thật khó để có thể đi hết mọi ngóc ngách trái tim của một con người, hiểu cặn kẽ một người. Thế nhưng, hai chúng ta có đâu cần lời nói, dù trong giấc mơ cũng thuộc về nhau. Ai sẽ nắm một bàn tay đã buông?! Chia ly chưa bao giờ là điều người ta chọn lựa. Và sẽ chẳng dễ dàng gì đâu để nắm một bàn tay đã buông. Ai đó nhắc em " không buồn nhiều nữa nhé!" Và hãy luôn tin những gì ta ước mơ...
Em vẫn chưa thể kể câu chuyện mùa đông của mình. Sẽ có không một mùa đông ngọt ngào? Em vẫn tin và em sẽ đợi...cho dù mai nữa... Những chuyến xe về phía nào đến chân trời...
ALBUM: PHÍA NÀO ĐẾN CHÂN TRỜI ( LIMITED EDITION )
SINGER: THU PHƯƠNG
LINK: http://mp3.zing.vn/album/Phia-Nao-Den-Chan-Troi-Thu-Phuong/ZWZB8C8U.html?st=2
Một đêm mơ, em thấy mình trên con phố nhỏ ta đã từng qua... Và rồi chiều đông, em bước đi một mình trên con đường lạ. Tiếng nhạc mùa vui reo vang bên tai. Những đôi nhân tình tay trong tay dìu nhau trên phố. Thảng thốt, em giật mình vì nhớ quá một cái siết tay thật chặt mỗi khi mùa về. Tháng 12 đã về trước ngõ. Em đi tìm cho mình những vạt nắng hiếm hoi trong cái rét mướt của mùa thu còn sót lại. Ngày mùa đông, em đưa tay về phía bầu trời, tìm đâu vì sao của mình. Tưởng như em gặp lại anh trong đêm xanh. Nép vào vai anh nghe tiếng anh cười. Mãi là kẻ đi tìm nắng giữa mùa đông, dù mỏng thôi, nhưng cũng đủ làm ấm lại đôi bàn tay trong phút chốc. Dù đời xô ta về đâu, vẫn nhớ mãi những ngày đầu... Sớm mai là chớm đông, ai đi về phố cũ??? Những dạ khúc mùa đông cũ, anh còn nhớ không? Những bài hát quen, hát cho đến cạn lời
Bóng tối quanh đây sao im lặng thế?! Giờ này bên kia người tất bật với cuộc sống thường ngày. Bên này đông lạnh lùa qua các khe cửa. Bước ra đường, bầu trời u ám màu tro, cũng là nơi thả trôi nỗi nhớ. Rời tay nhau, tắt nắng chiều ta hóa xa lạ. Vội nhung nhớ cũng vội lãng quên. Người cô độc khóc trong mùa đông, ngỡ như mùa đông đã giúp những kẻ cô đơn an ủi được phần nào. Nước mắt thì mặn, nỗi buồn thì ủ ê, nhớ nhung đục ngầu còn trái tim thì đã nguội. Mùa sang cùng theo năm tháng, sẽ cuốn trôi bao nhiêu kỉ niệm. Để còn chờ nắng hong khô những xác xơ, thắp sáng bằng một nụ cười. Chạm tay vào một ngày gầy nắng, chốn đây sẽ chỉ còn mùa quên... Phố xá bỗng xôn xao một buổi hoàng hôn có người giật mình bỏ trốn, để lại một người ngoái nhìn theo năm tháng. Nếu buồn hãy khóc trong mùa đông! Và nếu có yêu nhau thì đừng buông tay khi mùa giá rét đang trở về. Mùa gọi gió rét, gió rét gọi mưa, mưa gọi nhớ... nhớ gọi màu mắt có màu của những ngày mưa rơi...
Ngày trôi về phía cũ...cho Trái Tim Ta chờ một giờ bình yên. Cho dù là hạnh phúc hay sóng xô bờ xa. Sẽ thèm lắm cái tựa đầu trên phố khi gió rít ngang tai. Sẽ mong lắm đôi lời tỉ tê trong mùa đông mong manh. Thèm nũng nịu và thèm được dỗ dành. Sẽ có một chiều như thế không? Nắng theo em đến bên anh ngồi...Trời lạnh rồi, anh có muốn nắm tay không?! Thật khó để có thể đi hết mọi ngóc ngách trái tim của một con người, hiểu cặn kẽ một người. Thế nhưng, hai chúng ta có đâu cần lời nói, dù trong giấc mơ cũng thuộc về nhau. Ai sẽ nắm một bàn tay đã buông?! Chia ly chưa bao giờ là điều người ta chọn lựa. Và sẽ chẳng dễ dàng gì đâu để nắm một bàn tay đã buông. Ai đó nhắc em " không buồn nhiều nữa nhé!" Và hãy luôn tin những gì ta ước mơ...
Em vẫn chưa thể kể câu chuyện mùa đông của mình. Sẽ có không một mùa đông ngọt ngào? Em vẫn tin và em sẽ đợi...cho dù mai nữa... Những chuyến xe về phía nào đến chân trời...
ALBUM: PHÍA NÀO ĐẾN CHÂN TRỜI ( LIMITED EDITION )
SINGER: THU PHƯƠNG
LINK: http://mp3.zing.vn/album/Phia-Nao-Den-Chan-Troi-Thu-Phuong/ZWZB8C8U.html?st=2
Hẹn lại ngàn sau
Đó là một cái kết buồn cho một ngày đông lạnh giá. Em đã nhìn thấy rất
nhiều người yêu nhau, đã đi qua đời nhau. Có nhiều người yêu trong âm
thầm, ngốc nghếch lặng im che dấu tình cảm của mình. Cũng có nhiều người
dũng cảm theo đuổi dẫu biết rõ trái tim của ai đó chẳng thuộc về mình,
nhưng vẫn cố chấp không chịu buông tay. Em chọn cho mình một lối đi của
riêng mình.
Tình yêu không có một khuôn mẫu nào nhất định, tựa như những cơn sóng tạt vào bờ không theo một qui luật nào cả. Tình yêu vốn không công bằng. Có những khi tưởng chừng như người yêu nhau rất sâu đậm, tựa như sông cạn đá mòn, nhưng tình yêu rốt cuộc - cũng chỉ như những con sóng kia, lúc nồng nàn mạnh mẽ - lúc lặng im xa cách.
Đợi được tình yêu của người, cũng là lúc cửa trái tim mình đóng lại. Và dù em biết nơi ấy, trái tim người rối bời. Dù em biết nỗi nhớ từng đêm dệt những giấc mơ... Khi nước mắt rơi, cũng là lúc em biết từ bỏ cũng là hạnh phúc. Một buổi sáng mùa đông, những nhánh cây khô gầy hanh hao trong cơn gió lạnh. Lặng im nhìn anh xa dần và không lời níu giữ. Lặng lẽ ngắm nhìn anh lần cuối. Lặng lẽ để cho những giọt nước mắt tràn trên má, không tiếng nấc. Chỉ có những giọt nước mắt trọn vẹn ôm ấp tất cả những yêu thương đã rời xa.
Thời gian đã trôi qua thật mau, đành hẹn anh đến kiếp sau...
Vẫn biết người chẳng thể nào mãi là của em, nhưng dù là trong giấc mơ, một lần em đã chạm vào trái tim của anh...
Mùa thu đi qua, buổi sáng trên con đường mù sương khuya còn đọng trên những mái nhà rêu phong, dấu chân tình yêu đã không còn ở đó. Những tháng ngày ấy, ngàn năm sẽ không thể...quên mau. Hai ta đã lặng im như thế khi đi chung trên con đường dài. Bầu trời mùa thu hôm ấy như mùa đông, một mùa thu xa vắng.
Như người cô đơn đi lạc trong miền kí ức xa xăm, nhớ da diết một bờ vai, nhớ da diết câu nói " anh nhớ em ". Hình như đã rất lâu rồi đã không còn nghe ai nói thế. Dẫu mạnh mẽ như thế nào, em cũng chỉ là cô gái nhỏ trong những ngày đông dài với nỗi nhớ chẳng ngủ yên.
Trời vào đông, những cơn gió lạnh cứ thay nhau ùa về từng đêm. Những đôi tình nhân nắm tay nhau đi trên phố. Chợt giật mình đã từng có người nắm chặt tay em như thế. Nhưng giờ chỉ có mình em, tự sưởi lấy đôi bàn tay lạnh giá, tự choàng khăn khi trời trở lạnh.
Nhưng chẳng có nỗi đau nào tồn tại mãi mãi. Thời gian sẽ chữa lành những vết thương và em tin...thời gian đã qua là quãng thời gian đã đủ. Đủ để cho hình ảnh của anh trôi đi, đủ để khép lại những kí ức có nhau. Hẹn lại ngàn sau... Dù trong những lúc xanh xao mùa đông lạnh những nỗi nhớ bất chợt ùa về, lại quặn thắt tim đau khi bất chợt nghe giọng nói ai đó thoảng qua giống giọng nói thân quen. Dù trong những lúc đơn côi gõ cửa kiếm tìm, nước mắt chắc sẽ lại rơi... Gói gém tất cả, em gửi lại cho ngàn sau...
Song: Hẹn lại ngàn sau
Singer: Hiền Thục
Link: http://www.youtube.com/watch?v=zp3OxVLez-Y
P/S: Gửi tặng HT - như những gì chúng ta đã chia sẻ
Tình yêu không có một khuôn mẫu nào nhất định, tựa như những cơn sóng tạt vào bờ không theo một qui luật nào cả. Tình yêu vốn không công bằng. Có những khi tưởng chừng như người yêu nhau rất sâu đậm, tựa như sông cạn đá mòn, nhưng tình yêu rốt cuộc - cũng chỉ như những con sóng kia, lúc nồng nàn mạnh mẽ - lúc lặng im xa cách.
Đợi được tình yêu của người, cũng là lúc cửa trái tim mình đóng lại. Và dù em biết nơi ấy, trái tim người rối bời. Dù em biết nỗi nhớ từng đêm dệt những giấc mơ... Khi nước mắt rơi, cũng là lúc em biết từ bỏ cũng là hạnh phúc. Một buổi sáng mùa đông, những nhánh cây khô gầy hanh hao trong cơn gió lạnh. Lặng im nhìn anh xa dần và không lời níu giữ. Lặng lẽ ngắm nhìn anh lần cuối. Lặng lẽ để cho những giọt nước mắt tràn trên má, không tiếng nấc. Chỉ có những giọt nước mắt trọn vẹn ôm ấp tất cả những yêu thương đã rời xa.
Thời gian đã trôi qua thật mau, đành hẹn anh đến kiếp sau...
Vẫn biết người chẳng thể nào mãi là của em, nhưng dù là trong giấc mơ, một lần em đã chạm vào trái tim của anh...
Mùa thu đi qua, buổi sáng trên con đường mù sương khuya còn đọng trên những mái nhà rêu phong, dấu chân tình yêu đã không còn ở đó. Những tháng ngày ấy, ngàn năm sẽ không thể...quên mau. Hai ta đã lặng im như thế khi đi chung trên con đường dài. Bầu trời mùa thu hôm ấy như mùa đông, một mùa thu xa vắng.
Như người cô đơn đi lạc trong miền kí ức xa xăm, nhớ da diết một bờ vai, nhớ da diết câu nói " anh nhớ em ". Hình như đã rất lâu rồi đã không còn nghe ai nói thế. Dẫu mạnh mẽ như thế nào, em cũng chỉ là cô gái nhỏ trong những ngày đông dài với nỗi nhớ chẳng ngủ yên.
Trời vào đông, những cơn gió lạnh cứ thay nhau ùa về từng đêm. Những đôi tình nhân nắm tay nhau đi trên phố. Chợt giật mình đã từng có người nắm chặt tay em như thế. Nhưng giờ chỉ có mình em, tự sưởi lấy đôi bàn tay lạnh giá, tự choàng khăn khi trời trở lạnh.
Nhưng chẳng có nỗi đau nào tồn tại mãi mãi. Thời gian sẽ chữa lành những vết thương và em tin...thời gian đã qua là quãng thời gian đã đủ. Đủ để cho hình ảnh của anh trôi đi, đủ để khép lại những kí ức có nhau. Hẹn lại ngàn sau... Dù trong những lúc xanh xao mùa đông lạnh những nỗi nhớ bất chợt ùa về, lại quặn thắt tim đau khi bất chợt nghe giọng nói ai đó thoảng qua giống giọng nói thân quen. Dù trong những lúc đơn côi gõ cửa kiếm tìm, nước mắt chắc sẽ lại rơi... Gói gém tất cả, em gửi lại cho ngàn sau...
Song: Hẹn lại ngàn sau
Singer: Hiền Thục
Link: http://www.youtube.com/watch?v=zp3OxVLez-Y
P/S: Gửi tặng HT - như những gì chúng ta đã chia sẻ
Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2014
Những ngày mưa rơi...
Phía này hôm trước trời mưa rơi... Những hạt mưa rì rào trên hàng cây ru mình nơi góc phố...nhớ ngày hôm qua... Ngày không anh đi về phía nào..những ngày mưa rơi... Giờ nơi đây mưa rơi lạnh lùng hàng cây hai bên đường... Ngày mai nắng ấm anh có trở về bên em...ngày mưa ấy... Còn lại..một thời yêu thương đắm say...và những ngày mưa rơi...
Những cánh mưa bụi bay trên bóng đèn phố khuya và bước chân đi lặng lẽ...về phía nào đến chân trời... Chuyện đêm mưa chỉ có tiếng thì thầm rơi rớt lại bên thềm vắng. Bất chợt nơi này mưa, và nhớ một sáng trời mưa...vội rời đi từ gối chăn khi chưa đủ hơi ấm để tình yêu nương náu...
Chạy trốn dưới cơn mưa rào. Mưa bên này lạnh, chắc em không còn dầm mình trong mưa để giọt mưa rơi hòa dòng nước mắt nóng vội. Mưa đẹp nhưng buồn. Mặt đường mênh mông đón lấy những hạt mưa nhẹ nhàng & sâu lắng
Bên kia đang chuẩn bị kết thúc mùa mưa, bên này đang chuẩn bị đón mùa mưa tới. Những ngày mưa rơi bên này sẽ xóa đi nhạt nhòa ngày hôm qua... Có khi nào anh nhận ra, người mình yêu nhất không phải là người nhớ nhiều nhất, mà là người có lật tung cả trái đất này lên cũng không thể tìm thấy thêm lần nữa.
Một chiều đơn côi, thiên sứ bay về trời, để lại nụ cười nhợt nhạt cho nhân gian, rồi chẳng bao giờ quay trở lại. Vì nhớ nhân gian mà thiên sứ khóc rồi làm mưa mịt mùng trên mặt đất... Cũng có những ngày chắt chiu nỗi nhớ nếu chợt có đi ngang qua từng khoảng hẹp của yêu thương… hẳn mưa cũng dịu dàng.
Tháng 9 rồi, mùa thu rồi, sẽ đóng lại những cảm xúc cũ, khai hoang những vùng đất mới. Vì thương và nuông chiều cảm xúc, trách sao cứ phải nhạy cảm về những điều không đáng. Nhưng em sẽ nói với những người đi qua đời mình, em yêu họ lắm! Dẫu đớn đau hay hạnh phúc thì ngày tháng đó em giữ phẳng phiu trong tim mình.
Song: Những ngày mưa rơi
Singer: Thu Phương
Link: https://www.youtube.com/watch?v=rLo9VfpjLOo&hd=1
Những cánh mưa bụi bay trên bóng đèn phố khuya và bước chân đi lặng lẽ...về phía nào đến chân trời... Chuyện đêm mưa chỉ có tiếng thì thầm rơi rớt lại bên thềm vắng. Bất chợt nơi này mưa, và nhớ một sáng trời mưa...vội rời đi từ gối chăn khi chưa đủ hơi ấm để tình yêu nương náu...
Chạy trốn dưới cơn mưa rào. Mưa bên này lạnh, chắc em không còn dầm mình trong mưa để giọt mưa rơi hòa dòng nước mắt nóng vội. Mưa đẹp nhưng buồn. Mặt đường mênh mông đón lấy những hạt mưa nhẹ nhàng & sâu lắng
Bên kia đang chuẩn bị kết thúc mùa mưa, bên này đang chuẩn bị đón mùa mưa tới. Những ngày mưa rơi bên này sẽ xóa đi nhạt nhòa ngày hôm qua... Có khi nào anh nhận ra, người mình yêu nhất không phải là người nhớ nhiều nhất, mà là người có lật tung cả trái đất này lên cũng không thể tìm thấy thêm lần nữa.
Một chiều đơn côi, thiên sứ bay về trời, để lại nụ cười nhợt nhạt cho nhân gian, rồi chẳng bao giờ quay trở lại. Vì nhớ nhân gian mà thiên sứ khóc rồi làm mưa mịt mùng trên mặt đất... Cũng có những ngày chắt chiu nỗi nhớ nếu chợt có đi ngang qua từng khoảng hẹp của yêu thương… hẳn mưa cũng dịu dàng.
Tháng 9 rồi, mùa thu rồi, sẽ đóng lại những cảm xúc cũ, khai hoang những vùng đất mới. Vì thương và nuông chiều cảm xúc, trách sao cứ phải nhạy cảm về những điều không đáng. Nhưng em sẽ nói với những người đi qua đời mình, em yêu họ lắm! Dẫu đớn đau hay hạnh phúc thì ngày tháng đó em giữ phẳng phiu trong tim mình.
Song: Những ngày mưa rơi
Singer: Thu Phương
Link: https://www.youtube.com/watch?v=rLo9VfpjLOo&hd=1
Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014
Xin yêu em cả trong cõi chết
Chỉ là một chuyến phiêu lưu của kiếp người rồi ai cũng phải trải qua.
Con người vẫn mãi khát khao đi tìm trường sinh ở cõi thiên thai. Con
người vẫn lẩn tránh và tìm sợ sệt khi nói về cái chết. Dù sớm hay muộn
thì rồi ngày đó cũng sẽ phải đến. Vậy thì sao phải lo sợ mà hoang phí
những tháng ngày tươi đẹp?!
Chúng ta được sinh ra trong một vũ trụ đầy sao sáng trải dài trên bầu trời khuya, trên hòn đảo ngút ngàn nơi đại dương bao la. Là nơi mà người lữ khách đi qua để lại chiếc bóng dài theo năm tháng.
" Nếu một mai em sẽ qua đời...hoa phủ đầy người...
Dấu chân sâu in vết không lâu.."
Một chút réo rắt của violon làm lòng người lắng lại. Liệu rằng anh sẽ yêu em cả trong cõi chết?! Chết không có nghĩa là hết. Chết chỉ là đi đến tinh cầu LƯU TRỮ, ở nơi đó người chết sẽ gặp nhau và không nguôi nhắc nhớ về người đang sống, như chúng ta vậy. Những dư âm ngọt ngào hay đắng cay, nơi tinh cầu ấy người sẽ vẫn mỉm cười hay bật khóc mỗi khi gió mùa thổi về qua...
Thạch thảo tím - thời gian tím đã chết. Vì sao không là màu sắc khác mà lại là thạch thảo? Có ai đã từng nghe câu chuyện Ami và Edible sẽ càng thêm thấu hiểu ý nghĩa của thạch thảo. Vẫn chờ em, vẫn chờ đợi em. Nhạc sĩ Phạm Duy đã phổ nhạc từ ý bài thơ L'adieu của Guillaume Apollinaire (28 August 1880-09 November (1918). Xin trích dẫn:
Chúng ta được sinh ra trong một vũ trụ đầy sao sáng trải dài trên bầu trời khuya, trên hòn đảo ngút ngàn nơi đại dương bao la. Là nơi mà người lữ khách đi qua để lại chiếc bóng dài theo năm tháng.
" Nếu một mai em sẽ qua đời...hoa phủ đầy người...
Dấu chân sâu in vết không lâu.."
Một chút réo rắt của violon làm lòng người lắng lại. Liệu rằng anh sẽ yêu em cả trong cõi chết?! Chết không có nghĩa là hết. Chết chỉ là đi đến tinh cầu LƯU TRỮ, ở nơi đó người chết sẽ gặp nhau và không nguôi nhắc nhớ về người đang sống, như chúng ta vậy. Những dư âm ngọt ngào hay đắng cay, nơi tinh cầu ấy người sẽ vẫn mỉm cười hay bật khóc mỗi khi gió mùa thổi về qua...
Thạch thảo tím - thời gian tím đã chết. Vì sao không là màu sắc khác mà lại là thạch thảo? Có ai đã từng nghe câu chuyện Ami và Edible sẽ càng thêm thấu hiểu ý nghĩa của thạch thảo. Vẫn chờ em, vẫn chờ đợi em. Nhạc sĩ Phạm Duy đã phổ nhạc từ ý bài thơ L'adieu của Guillaume Apollinaire (28 August 1880-09 November (1918). Xin trích dẫn:
* L'Adieu
J'ai cueilli ce brin de bruyère
L'automne est morte souviens-t'en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps Brin de bruyère
Et souviens-toi que je t'attends
J'ai cueilli ce brin de bruyère
L'automne est morte souviens-t'en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps Brin de bruyère
Et souviens-toi que je t'attends
* Lời vĩnh biệt (Nhà thơ Bùi Giáng dịch)
Ta ngắt đi một cành hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ không tương phùng được nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó...
Chẳng còn gì nữa đâu...Mà kể mà trách nhau... Có đôi khi, một phút giật mình đứng lại, còn gì nữa đâu mà gọi mãi nhau... Còn gì nữa đâu, gom kỉ niệm hong khô ngày tro bụi, nụ hồng ướp bằng nước mắt đêm khuya, những cánh vạc thăng thiên thành cánh sao trời...
Đức Tuấn làm ám ảnh quá khi gọi khan " Đừng bỏ em một mình". Nơi hoang vắng, từ trong lòng đất, trong bóng tối hơi đất ẩm, tiếng vọng gọi bất lực. Hỡi người, đừng bỏ em một mình. Cô gái nằm trong quan tài, linh hồn yếu ớt nghe tiếng lạnh người của đinh - hạ huyệt. Ta bị ám ảnh! Ám ảnh ở cái ý niệm mãnh liệt của cô gái không muốn bị bỏ lại cô đơn một mình, không muốn sẽ bị lãng quên. Những ca từ ma quái và giọng hát mộng mị của Đức Tuấn cứ ám ảnh khôn nguôi.
Rồi là sự dỗ dành " Em có thấy không nắng chiều rực rỡ...Chớ buồn gì khi tan nắng đêm về...Cho thuận đường âm dương bước đi "
"Từng vạt nắng chói chang, còn chảy loang trước hiên.
Từng vạt nắng ấm êm, còn là bao ước nguyện"
Nhạc sĩ Phạm Duy dùng từ " vạt " và tôi thích. Bởi không phải là ánh nắng của đầu ngày, không phải là tia nắng của buổi trưa, mà là " vạt nắng" của cái ban chiều sắp tắt và rất đắt - rất mong manh - rất tan nhanh.
Rồi khi qua đời, người ta sẽ mang theo những gì? Tiền tài, danh vọng? Không! Chỉ có chút hồn mong manh là được mang đi. Trả lại tất cả, kể cả thân xác cũng hóa cát bụi trả về hư không. Con người đôi khi mải mê chạy theo nhiều ham muốn, tham vọng để thỏa mãn bản thân. Quên đi sự quan tâm cho người thân, bạn bè, đôi khi quá ít ỏi. Để đến khi không còn sự hiện hữu bên đời nữa, lúc đó mới nhận thấy mình đã vô tình đánh mất những khoảnh khắc mà có thể mang lại sự ấm áp sưởi ấm trái tim nhau...
Có rất nhiều, vô vàn những cuộc chia tay rời bỏ thế gian để trở về với cõi hư không. Và rõ ràng, con người là loài cô đơn nhất, giữa nhịp sống và cái chết. Vậy chớ buồn gì trong giây phút chia lìa, sống trọn vẹn từng ngày cho nhau, không hoang phí duyên nhau...
Đã lâu rồi đã không còn biết hờn giận. Bởi có thời gian đâu mà dỗi. Thời gian để yêu nhau còn không có! Tình yêu là thứ duy nhất chúng ta có thể mang theo mình khi xa rời... Vậy yêu em đi nhé, yêu cả trong cõi chết...mang theo!
Chỉ là mình lang thang mênh mông đêm khuya cùng Requiem.......
Ta ngắt đi một cành hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ không tương phùng được nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó...
Chẳng còn gì nữa đâu...Mà kể mà trách nhau... Có đôi khi, một phút giật mình đứng lại, còn gì nữa đâu mà gọi mãi nhau... Còn gì nữa đâu, gom kỉ niệm hong khô ngày tro bụi, nụ hồng ướp bằng nước mắt đêm khuya, những cánh vạc thăng thiên thành cánh sao trời...
Đức Tuấn làm ám ảnh quá khi gọi khan " Đừng bỏ em một mình". Nơi hoang vắng, từ trong lòng đất, trong bóng tối hơi đất ẩm, tiếng vọng gọi bất lực. Hỡi người, đừng bỏ em một mình. Cô gái nằm trong quan tài, linh hồn yếu ớt nghe tiếng lạnh người của đinh - hạ huyệt. Ta bị ám ảnh! Ám ảnh ở cái ý niệm mãnh liệt của cô gái không muốn bị bỏ lại cô đơn một mình, không muốn sẽ bị lãng quên. Những ca từ ma quái và giọng hát mộng mị của Đức Tuấn cứ ám ảnh khôn nguôi.
Rồi là sự dỗ dành " Em có thấy không nắng chiều rực rỡ...Chớ buồn gì khi tan nắng đêm về...Cho thuận đường âm dương bước đi "
"Từng vạt nắng chói chang, còn chảy loang trước hiên.
Từng vạt nắng ấm êm, còn là bao ước nguyện"
Nhạc sĩ Phạm Duy dùng từ " vạt " và tôi thích. Bởi không phải là ánh nắng của đầu ngày, không phải là tia nắng của buổi trưa, mà là " vạt nắng" của cái ban chiều sắp tắt và rất đắt - rất mong manh - rất tan nhanh.
Rồi khi qua đời, người ta sẽ mang theo những gì? Tiền tài, danh vọng? Không! Chỉ có chút hồn mong manh là được mang đi. Trả lại tất cả, kể cả thân xác cũng hóa cát bụi trả về hư không. Con người đôi khi mải mê chạy theo nhiều ham muốn, tham vọng để thỏa mãn bản thân. Quên đi sự quan tâm cho người thân, bạn bè, đôi khi quá ít ỏi. Để đến khi không còn sự hiện hữu bên đời nữa, lúc đó mới nhận thấy mình đã vô tình đánh mất những khoảnh khắc mà có thể mang lại sự ấm áp sưởi ấm trái tim nhau...
Có rất nhiều, vô vàn những cuộc chia tay rời bỏ thế gian để trở về với cõi hư không. Và rõ ràng, con người là loài cô đơn nhất, giữa nhịp sống và cái chết. Vậy chớ buồn gì trong giây phút chia lìa, sống trọn vẹn từng ngày cho nhau, không hoang phí duyên nhau...
Đã lâu rồi đã không còn biết hờn giận. Bởi có thời gian đâu mà dỗi. Thời gian để yêu nhau còn không có! Tình yêu là thứ duy nhất chúng ta có thể mang theo mình khi xa rời... Vậy yêu em đi nhé, yêu cả trong cõi chết...mang theo!
Chỉ là mình lang thang mênh mông đêm khuya cùng Requiem.......
Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014
Sài Gòn... chứng nhân tình yêu
" Nhớ lắm khi về trên lối cây dài bóng mát vẫn như còn đây
Chỉ có đôi tình nhân ấy không còn mê say sánh vai cùng nhau"
Chỉ là lang thang và bắt gặp khoảnh khắc trong một chiều đầy gió. Chỉ là khoảnh khắc con đường thân quen bỗng hóa xa lạ. Chỉ là khoảnh khắc vội vã, mình ta đứng lại ngu ngơ giữa dòng người.
Sài Gòn cứ ồn ào và lặng lẽ như từ ngày nào đã như thế. Sài Gòn bao dung ôm lấy bao mảnh đời trôi nổi từ muôn ngàn hướng về để mưu sinh. Sài Gòn điểm trang cho dung nhan cô gái thêm xinh đẹp một buổi chiều mùa hạ. Sài Gòn đau đớn khi chia xa bao người đi xa. Sài Gòn vỗ về và lau khô những giọt nước mắt cô đơn. Chỉ là Sài Gòn thế thôi. Sài Gòn vẫn đợi Mùa Thu. Thời gian trôi mãi chẳng khi quay lại. Chỉ có Sài Gòn sẽ mãi ở nơi góc phố ấy đợi chờ, đợi bóng ai, đợi bước chân ai, đợi tiếng nói ai ồn ã về qua..
Tiếng gõ lóc cóc hủ tiếu đêm khuya, tiếng rao bánh giò... những thứ âm thanh bình thường của cuộc sống gần như gắn với Sài Gòn mà chưa đi xa người ta đã quay quắt nhớ. Chiều lang thang, chỉ thèm nhìn thấy - nghe thấy những thứ âm thanh hỗn tạp mua bán ở khu chợ đêm. Hành trang của người đi sẽ mang nặng âm thanh của Sài Gòn.
Đi rồi, người ta có nhớ dáng em Sài Gòn đứng đây nói cười tíu tít một chiều nào đầy gió?! Gọi tên Sài Gòn trên môi người nhé, ở nơi biển vắng hay nơi núi xa. Đi rồi, người ta có nhớ Sài Gòn mưa ướt đẫm vai áo một chiều hoang hoải?! Nhắc tên Sài Gòn trong những giấc mơ người nhé. Có người đã lang thang, đã đếm có bao nhiên gạch xếp trên vỉa hè kia, cũng như có bao nỗi đau đã hóa thành sao băng trên bầu trời vắng lặng.
Đâu ai biết con thuyền kia sẽ dừng lại bến bao lâu. Chỉ có lòng sông mới hiểu mà thôi. Dù không nói một câu!
Chưa hết mùa hạ mà Sài Gòn đã nhớ Mùa Thu. Bởi những hôm sương sớm đọng trên cây cành, mùa thu lãng đãng theo chân gió lướt qua Sài Gòn. Ai bảo Sài Gòn không có mùa thu? Có thu hay không là ở mỗi con người cảm nhận. Ngày Sài Gòn thu rất khẽ. Chỉ vài cái se lạnh, chỉ vài chiếc lá vàng rơi, chỉ vài dòng tin nhắn Thu về rồi... Ngày Sài Gòn thu rất nhẹ. Ở đó có con đường thanh xuân, ta ngây ta dại, ta còn xanh non. Ở đó có con đường ướt mưa cùng tiếng cười giòn giã...
Chưa hết mùa hạ mà Sài Gòn đã nhớ Mùa Đông. Bởi sương sớm đọng trên cây cành, mùa đông lặng lẽ về trên từng góc phố theo bước chân quen. Những bước chân đi mãi không trở lại. Cái lạnh xa xỉ mang đến khoảng lặng của quên và nhớ. Những khoảng lặng để người ta nhận ra mình vẫn tràn đầy những khao khát trong đời. Những khoảng lặng để người ta chậm lại nhắc nhớ dù những kí ức chẳng mấy gì dễ chịu. Những kí ức đau đáu cứ chực chờ nhắn nhủ là làm cho mắt ai cay cay ngay tức thì. Con đường mùa đông bỗng ngập ngụa những vui những buồn, ngập ngụa những người yêu nhau và rời xa nhau.
Những con đường Sài Gòn thành chứng nhân cho tình yêu của bao người. Người ta sẽ ray rứt nhớ khi về qua đây. Người ta sẽ ầng ậng nước mắt khi lỡ lạc chân giữa Sài Gòn. Là sẽ đầy gió mù khơi một chiều khi người đốt pháo vui. Là sẽ đầy bão gầm gào một đêm người qua đời.
Trở mình trong đêm cùng Sài Gòn vì những gian dối nhân gian. Cảm thấy đau nơi lồng ngực. Tất cả thuộc về Sài Gòn vẫn còn đây, chỉ có người đi sẽ quên hết. Ừ, thôi quên đi cho tất cả, người nhỉ! Sẽ không thể là tình yêu nếu thiếu một nụ hôn. Sẽ không thể là tình yêu nếu thiếu một vòng tay..
P/S: Quân nhớ bài này ai sáng tác, comment để T sửa lại trên link nha
Song: Chứng nhân tình yêu
Singer: Hoàng Quân
Link: https://www.youtube.com/watch?v=Yhj2TQvhIt8
Chỉ có đôi tình nhân ấy không còn mê say sánh vai cùng nhau"
Chỉ là lang thang và bắt gặp khoảnh khắc trong một chiều đầy gió. Chỉ là khoảnh khắc con đường thân quen bỗng hóa xa lạ. Chỉ là khoảnh khắc vội vã, mình ta đứng lại ngu ngơ giữa dòng người.
Sài Gòn cứ ồn ào và lặng lẽ như từ ngày nào đã như thế. Sài Gòn bao dung ôm lấy bao mảnh đời trôi nổi từ muôn ngàn hướng về để mưu sinh. Sài Gòn điểm trang cho dung nhan cô gái thêm xinh đẹp một buổi chiều mùa hạ. Sài Gòn đau đớn khi chia xa bao người đi xa. Sài Gòn vỗ về và lau khô những giọt nước mắt cô đơn. Chỉ là Sài Gòn thế thôi. Sài Gòn vẫn đợi Mùa Thu. Thời gian trôi mãi chẳng khi quay lại. Chỉ có Sài Gòn sẽ mãi ở nơi góc phố ấy đợi chờ, đợi bóng ai, đợi bước chân ai, đợi tiếng nói ai ồn ã về qua..
Tiếng gõ lóc cóc hủ tiếu đêm khuya, tiếng rao bánh giò... những thứ âm thanh bình thường của cuộc sống gần như gắn với Sài Gòn mà chưa đi xa người ta đã quay quắt nhớ. Chiều lang thang, chỉ thèm nhìn thấy - nghe thấy những thứ âm thanh hỗn tạp mua bán ở khu chợ đêm. Hành trang của người đi sẽ mang nặng âm thanh của Sài Gòn.
Đi rồi, người ta có nhớ dáng em Sài Gòn đứng đây nói cười tíu tít một chiều nào đầy gió?! Gọi tên Sài Gòn trên môi người nhé, ở nơi biển vắng hay nơi núi xa. Đi rồi, người ta có nhớ Sài Gòn mưa ướt đẫm vai áo một chiều hoang hoải?! Nhắc tên Sài Gòn trong những giấc mơ người nhé. Có người đã lang thang, đã đếm có bao nhiên gạch xếp trên vỉa hè kia, cũng như có bao nỗi đau đã hóa thành sao băng trên bầu trời vắng lặng.
Đâu ai biết con thuyền kia sẽ dừng lại bến bao lâu. Chỉ có lòng sông mới hiểu mà thôi. Dù không nói một câu!
Chưa hết mùa hạ mà Sài Gòn đã nhớ Mùa Thu. Bởi những hôm sương sớm đọng trên cây cành, mùa thu lãng đãng theo chân gió lướt qua Sài Gòn. Ai bảo Sài Gòn không có mùa thu? Có thu hay không là ở mỗi con người cảm nhận. Ngày Sài Gòn thu rất khẽ. Chỉ vài cái se lạnh, chỉ vài chiếc lá vàng rơi, chỉ vài dòng tin nhắn Thu về rồi... Ngày Sài Gòn thu rất nhẹ. Ở đó có con đường thanh xuân, ta ngây ta dại, ta còn xanh non. Ở đó có con đường ướt mưa cùng tiếng cười giòn giã...
Chưa hết mùa hạ mà Sài Gòn đã nhớ Mùa Đông. Bởi sương sớm đọng trên cây cành, mùa đông lặng lẽ về trên từng góc phố theo bước chân quen. Những bước chân đi mãi không trở lại. Cái lạnh xa xỉ mang đến khoảng lặng của quên và nhớ. Những khoảng lặng để người ta nhận ra mình vẫn tràn đầy những khao khát trong đời. Những khoảng lặng để người ta chậm lại nhắc nhớ dù những kí ức chẳng mấy gì dễ chịu. Những kí ức đau đáu cứ chực chờ nhắn nhủ là làm cho mắt ai cay cay ngay tức thì. Con đường mùa đông bỗng ngập ngụa những vui những buồn, ngập ngụa những người yêu nhau và rời xa nhau.
Những con đường Sài Gòn thành chứng nhân cho tình yêu của bao người. Người ta sẽ ray rứt nhớ khi về qua đây. Người ta sẽ ầng ậng nước mắt khi lỡ lạc chân giữa Sài Gòn. Là sẽ đầy gió mù khơi một chiều khi người đốt pháo vui. Là sẽ đầy bão gầm gào một đêm người qua đời.
Trở mình trong đêm cùng Sài Gòn vì những gian dối nhân gian. Cảm thấy đau nơi lồng ngực. Tất cả thuộc về Sài Gòn vẫn còn đây, chỉ có người đi sẽ quên hết. Ừ, thôi quên đi cho tất cả, người nhỉ! Sẽ không thể là tình yêu nếu thiếu một nụ hôn. Sẽ không thể là tình yêu nếu thiếu một vòng tay..
P/S: Quân nhớ bài này ai sáng tác, comment để T sửa lại trên link nha
Song: Chứng nhân tình yêu
Singer: Hoàng Quân
Link: https://www.youtube.com/watch?v=Yhj2TQvhIt8
Thứ Năm, 17 tháng 7, 2014
Mây bay qua ngày cỏ rối
---- Trái tim có lí lẽ của riêng nó ----
10:00 nhận tin nhắn nhỏ bạn cấp 2 " hôm nay mày nhất định đi ăn trưa với tao nhé, không có dời tới dời lui nữa". Ừ, thôi đi đại. Lu bu xù bù mãi chẳng gặp được nó. Tìm góc khuất sushi bar, nó ôm chầm mình vặn vẹo " mày là con bạn kiểu gì mà mày đi suốt ". Ngồi yên vị, uống 1 ngụm nước, thấy nó dạo này ốm và xanh, mới hỏi
- Dạo này thế nào? Cuộc sống có hạnh phúc không? -- Câu hỏi mà gần đây mình hay hỏi với bất kì đứa bạn nào. Có thể nói là câu hỏi của đàn bà 30. Trước kia gặp nhau thì hỏi " Công việc mày thế nào, lên lương chưa, lên chức chưa? Mua xe chưa? Mua nhà chưa?"
...Chỉ mới hỏi có vậy, nó đã chực rơm rớm nước mắt. Rồi vỡ òa. May đã đặt phòng ở Sushi Bar, chứ không mắc công thiên hạ lại tò mò. Mình cũng nghi lắm. Bình thường yên lành thì chẳng đứa nào gọi đâu nhé. Thân là cánh chuồn mà đứa nào cũng muốn đậu mỗi khi sầu.
Thương nhỏ! Cũng đã biết bao sóng gió trong cuộc đời chỉ mới 31 năm của nó. Vỗ về mãi mới chịu nín. Gọi món. Rồi ngồi nghe nó lê thê kể lể. Gì chứ lắng nghe thì mình có dư kiên nhẫn.
Rồi nó kết luận bằng câu hỏi chẳng ăn nhập gì chuyện của nó:
- Sao mày tỉnh vậy? Không thắc mắc, không hỏi gì tao à?
- Những gì cần biết mày nói hết rồi. Với lại, cũng không có gì mới. Chỉ là Sau cơn mưa rồi...là một cơn bão tới thôi.
- Mày lúc nào cũng như mặt nước hồ thu phẳng lặng ấy, sao mà mày lúc nào cũng xử lí mọi thứ như thế được, luyện khí công hả? - Nó thụi cho 1 cái vô be sườn mình cười xì xòa.
- Thôi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Sau một cơn mưa sẽ là cơn bão. Có thể sau cơn bão sẽ là một cơn bão lớn hơn. Nhưng rồi sau cơn bão đó trời cũng tạnh. Hãy cứ đi về phía nó, không lảng tránh, không quay đầu. Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết của nó.
- Mới nghe cái quan niệm lạ lùng của mày đó - Nó với khăn giấy xì mũi
- Đơn giản thôi, mày cứ lắng nghe trái tim mình mà quyết định. Nếu tình yêu đủ lớn mà có thể bỏ qua thì hãy cho bản thân mình một cơ hội. Nếu không thì hãy cứ để cho nó xảy ra như cách nó sẽ xảy ra.
Rồi mây cũng sẽ đi qua những ngày cỏ rối. Và trái tim của mỗi người nó có lí lẽ của riêng nó. Vì nó không ở trong lồng ngực của mình, nên mình có cố gắng thì cũng không thể hiểu cho hết. Thậm chí khi tim mình loạn nhịp mình còn không hiểu nổi nữa mà. Chỉ có điều, con người hời hợt nhau, đùa giỡn nhau, để rồi có mấy ai ngồi ngẫm lại..khi năm tháng qua đi, ai còn lại trong đời?! Một ngày có 24h, hết 8h để vùi đầu vào công việc, 6h để ngủ, vậy thì còn đến 10h để cho những việc cá nhân, vậy có bao nhiêu giờ để người ta nhớ về nhau?
Để cho lòng lắng lại cũng không phải dễ. Nhưng khi làm được rồi thì giông bão phía trước có thế nào, cũng sẽ vẫn ung dung mà đi xuyên qua nó thôi. Gone with the wind. Không cần phải cuống cuồng lên, không cần phải la khóc, không cần phải có được hay không có được thì mới can tâm. Thời gian để yêu còn không có, lấy đâu giận hờn. Giận hờn tiêu phí biết bao nhiêu năng lượng, thôi mình để năng lượng ấy cho công việc sắp tới. Nhưng không có nghĩa là không buồn, nhưng buồn ít thôi. Nhưng không có nghĩa là không khóc, nhưng khóc ít thôi và nhỏ thôi, như kiểu chỉ-riêng-mình-mình-biết-thôi ấy.
Hãy cứ bình yên trong cơn bão, nhỏ nha! Dù tao - cánh chuồn mỏng mảnh, nhưng sẽ mãi là bờ vai cho mày. Và tin đi, điều kì diệu sẽ xảy ra đấy!
10:00 nhận tin nhắn nhỏ bạn cấp 2 " hôm nay mày nhất định đi ăn trưa với tao nhé, không có dời tới dời lui nữa". Ừ, thôi đi đại. Lu bu xù bù mãi chẳng gặp được nó. Tìm góc khuất sushi bar, nó ôm chầm mình vặn vẹo " mày là con bạn kiểu gì mà mày đi suốt ". Ngồi yên vị, uống 1 ngụm nước, thấy nó dạo này ốm và xanh, mới hỏi
- Dạo này thế nào? Cuộc sống có hạnh phúc không? -- Câu hỏi mà gần đây mình hay hỏi với bất kì đứa bạn nào. Có thể nói là câu hỏi của đàn bà 30. Trước kia gặp nhau thì hỏi " Công việc mày thế nào, lên lương chưa, lên chức chưa? Mua xe chưa? Mua nhà chưa?"
...Chỉ mới hỏi có vậy, nó đã chực rơm rớm nước mắt. Rồi vỡ òa. May đã đặt phòng ở Sushi Bar, chứ không mắc công thiên hạ lại tò mò. Mình cũng nghi lắm. Bình thường yên lành thì chẳng đứa nào gọi đâu nhé. Thân là cánh chuồn mà đứa nào cũng muốn đậu mỗi khi sầu.
Thương nhỏ! Cũng đã biết bao sóng gió trong cuộc đời chỉ mới 31 năm của nó. Vỗ về mãi mới chịu nín. Gọi món. Rồi ngồi nghe nó lê thê kể lể. Gì chứ lắng nghe thì mình có dư kiên nhẫn.
Rồi nó kết luận bằng câu hỏi chẳng ăn nhập gì chuyện của nó:
- Sao mày tỉnh vậy? Không thắc mắc, không hỏi gì tao à?
- Những gì cần biết mày nói hết rồi. Với lại, cũng không có gì mới. Chỉ là Sau cơn mưa rồi...là một cơn bão tới thôi.
- Mày lúc nào cũng như mặt nước hồ thu phẳng lặng ấy, sao mà mày lúc nào cũng xử lí mọi thứ như thế được, luyện khí công hả? - Nó thụi cho 1 cái vô be sườn mình cười xì xòa.
- Thôi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Sau một cơn mưa sẽ là cơn bão. Có thể sau cơn bão sẽ là một cơn bão lớn hơn. Nhưng rồi sau cơn bão đó trời cũng tạnh. Hãy cứ đi về phía nó, không lảng tránh, không quay đầu. Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết của nó.
- Mới nghe cái quan niệm lạ lùng của mày đó - Nó với khăn giấy xì mũi
- Đơn giản thôi, mày cứ lắng nghe trái tim mình mà quyết định. Nếu tình yêu đủ lớn mà có thể bỏ qua thì hãy cho bản thân mình một cơ hội. Nếu không thì hãy cứ để cho nó xảy ra như cách nó sẽ xảy ra.
Rồi mây cũng sẽ đi qua những ngày cỏ rối. Và trái tim của mỗi người nó có lí lẽ của riêng nó. Vì nó không ở trong lồng ngực của mình, nên mình có cố gắng thì cũng không thể hiểu cho hết. Thậm chí khi tim mình loạn nhịp mình còn không hiểu nổi nữa mà. Chỉ có điều, con người hời hợt nhau, đùa giỡn nhau, để rồi có mấy ai ngồi ngẫm lại..khi năm tháng qua đi, ai còn lại trong đời?! Một ngày có 24h, hết 8h để vùi đầu vào công việc, 6h để ngủ, vậy thì còn đến 10h để cho những việc cá nhân, vậy có bao nhiêu giờ để người ta nhớ về nhau?
Để cho lòng lắng lại cũng không phải dễ. Nhưng khi làm được rồi thì giông bão phía trước có thế nào, cũng sẽ vẫn ung dung mà đi xuyên qua nó thôi. Gone with the wind. Không cần phải cuống cuồng lên, không cần phải la khóc, không cần phải có được hay không có được thì mới can tâm. Thời gian để yêu còn không có, lấy đâu giận hờn. Giận hờn tiêu phí biết bao nhiêu năng lượng, thôi mình để năng lượng ấy cho công việc sắp tới. Nhưng không có nghĩa là không buồn, nhưng buồn ít thôi. Nhưng không có nghĩa là không khóc, nhưng khóc ít thôi và nhỏ thôi, như kiểu chỉ-riêng-mình-mình-biết-thôi ấy.
Hãy cứ bình yên trong cơn bão, nhỏ nha! Dù tao - cánh chuồn mỏng mảnh, nhưng sẽ mãi là bờ vai cho mày. Và tin đi, điều kì diệu sẽ xảy ra đấy!
Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014
Tìm nhau...xanh bạc mái đầu
"Đêm buồn như gió xác xơ ngoài cánh đồng. Em tìm trong mơ, giấc mơ tháng năm chưa yên bình..."
Một buổi tối Sài Gòn mưa đón chân em về trong vội vã. Chương trình lắng đọng trong lòng khi ca khúc Xanh bạc mái đầu cất lên. Bỗng nhói lòng, rồi đưa em miên man về trên đường vắng. Vẫn hay nén lòng giữa bao bộn bề công việc và những suy tính. Hình như đã lâu rồi không nghe câu nói " anh nhớ em"...
Giọng Đức Tuấn ấm quá dù ngoài trời đang mưa. Gió lùa qua cửa sổ, hơi lạnh của nước mưa xộc lên mũi, nghe mũi mình cay cay... Không ai thích mưa đâu, vì sự bất tiện khó chịu khi mưa về. Thế nhưng, em thích mưa. Em thích ngồi ở cửa sổ như thế này, mở toang cánh, cho những hạt mưa tạt vào. Em thích lang thang chiều mưa, để nhìn thấy thành phố chiều mưa heo hút vì thếu một bàn tay. Em thích lang thang chiều mưa, để nhìn thấy con đường lặng thầm cho bao ngàn đợt xe lướt qua. Em thích lang thang chiều mưa, để không ai nhìn thấy nước mắt trên bờ vai...
"Tìm bờ vai anh đã nghiêng che từng phút bình yên. Bờ vai đã trôi về đâu?"
Ngày ấy, anh đã bước đi, để lại sự im lặng ngút ngàn. Người ta bảo rằng sự im lặng luôn đem lại tổn thương khó phai. Em đã trả anh về với thời gian của anh, về với không gian của anh. Nhưng em không thể trả trái tim mình về với không gian như khi xưa, như ngày em chưa gặp anh.
" Tìm nhau mãi đến khi xanh bạc mái đầu.
Tìm, tìm nhau cho đến khi tim thôi biết nhịp đau.
Tìm em ướt một đời mưa.
Tìm trong giấc thiên đường xưa. "
Người ta vẫn mãi đi tìm nhau. Tìm đến khi tim thôi biết nhịp đau. Tìm đến khi lồng ngực dừng nhịp thở.
Đã từ lâu em không còn là con nhỏ ngốc xít mít ướt ngày xưa. Em vẫn tiếp tục hành trình, giữa biển đời rộng lớn, cho dù là một hạt cát, em cũng sẽ sống tốt từng ngày trôi. Nơi-hạnh-phúc-không-có-em ấy, cho dù là ai, em cũng mong người đó sẽ là người anh yêu nhất trên đời. Hạnh phúc không dễ kiếm tìm. Nếu đã chạm tới, hãy giữ chặt tay anh nhé! Hạnh phúc dễ mất đi như những hạt cát lọt qua kẽ tay. Nếu yêu ai đó thật lòng, thì đừng dễ buông tay!
" Mưa ngoài song khuya, biết mưa rơi bao lâu"...
Phía bên em trời vẫn còn mưa. Em biết trái tim mình không thể mãi mùa đông. Em không biết nơi đâu là cuối con đường. Nhưng em vẫn đi con đường mới!
Và chắc chắn rằng em sẽ yêu người đến sau nhiều hơn anh. Bởi đó chính là người sẽ khâu vá vết thương. Người ta hay nói rằng, cô gái lặng lẽ dành cả thanh xuân để yêu anh, ở bên anh những năm tháng rực rỡ nhất của cuộc đời, chính là cô gái ấy đã yêu anh hơn cả bản thân mình. Đôi khi khóc không phải là yếu đuối, khóc để cảm nhận trái tim còn biết yêu thương và thổn thức. Trên chuyến tàu rong ruổi kiếm tìm trạm Hạnh Phúc, đi qua các trạm Đau Buồn, trạm Vui Vẻ, trạm Lạc Quan, sẽ có lúc chạm mặt nhau giữa dòng đời, lúc đó em sẽ cười thật tươi và nói " Chào anh! Em rất tốt, còn anh thì sao?"
P/S:
- Song: Xanh bạc mái đầu ( Đức Trí ) - Lời: Hà Quang Minh
- Singer: Đức Tuấn
- Link: https://www.youtube.com/watch?v=2Iq-jfVaEF0
Một buổi tối Sài Gòn mưa đón chân em về trong vội vã. Chương trình lắng đọng trong lòng khi ca khúc Xanh bạc mái đầu cất lên. Bỗng nhói lòng, rồi đưa em miên man về trên đường vắng. Vẫn hay nén lòng giữa bao bộn bề công việc và những suy tính. Hình như đã lâu rồi không nghe câu nói " anh nhớ em"...
Giọng Đức Tuấn ấm quá dù ngoài trời đang mưa. Gió lùa qua cửa sổ, hơi lạnh của nước mưa xộc lên mũi, nghe mũi mình cay cay... Không ai thích mưa đâu, vì sự bất tiện khó chịu khi mưa về. Thế nhưng, em thích mưa. Em thích ngồi ở cửa sổ như thế này, mở toang cánh, cho những hạt mưa tạt vào. Em thích lang thang chiều mưa, để nhìn thấy thành phố chiều mưa heo hút vì thếu một bàn tay. Em thích lang thang chiều mưa, để nhìn thấy con đường lặng thầm cho bao ngàn đợt xe lướt qua. Em thích lang thang chiều mưa, để không ai nhìn thấy nước mắt trên bờ vai...
"Tìm bờ vai anh đã nghiêng che từng phút bình yên. Bờ vai đã trôi về đâu?"
Ngày ấy, anh đã bước đi, để lại sự im lặng ngút ngàn. Người ta bảo rằng sự im lặng luôn đem lại tổn thương khó phai. Em đã trả anh về với thời gian của anh, về với không gian của anh. Nhưng em không thể trả trái tim mình về với không gian như khi xưa, như ngày em chưa gặp anh.
" Tìm nhau mãi đến khi xanh bạc mái đầu.
Tìm, tìm nhau cho đến khi tim thôi biết nhịp đau.
Tìm em ướt một đời mưa.
Tìm trong giấc thiên đường xưa. "
Người ta vẫn mãi đi tìm nhau. Tìm đến khi tim thôi biết nhịp đau. Tìm đến khi lồng ngực dừng nhịp thở.
Đã từ lâu em không còn là con nhỏ ngốc xít mít ướt ngày xưa. Em vẫn tiếp tục hành trình, giữa biển đời rộng lớn, cho dù là một hạt cát, em cũng sẽ sống tốt từng ngày trôi. Nơi-hạnh-phúc-không-có-em ấy, cho dù là ai, em cũng mong người đó sẽ là người anh yêu nhất trên đời. Hạnh phúc không dễ kiếm tìm. Nếu đã chạm tới, hãy giữ chặt tay anh nhé! Hạnh phúc dễ mất đi như những hạt cát lọt qua kẽ tay. Nếu yêu ai đó thật lòng, thì đừng dễ buông tay!
" Mưa ngoài song khuya, biết mưa rơi bao lâu"...
Phía bên em trời vẫn còn mưa. Em biết trái tim mình không thể mãi mùa đông. Em không biết nơi đâu là cuối con đường. Nhưng em vẫn đi con đường mới!
Và chắc chắn rằng em sẽ yêu người đến sau nhiều hơn anh. Bởi đó chính là người sẽ khâu vá vết thương. Người ta hay nói rằng, cô gái lặng lẽ dành cả thanh xuân để yêu anh, ở bên anh những năm tháng rực rỡ nhất của cuộc đời, chính là cô gái ấy đã yêu anh hơn cả bản thân mình. Đôi khi khóc không phải là yếu đuối, khóc để cảm nhận trái tim còn biết yêu thương và thổn thức. Trên chuyến tàu rong ruổi kiếm tìm trạm Hạnh Phúc, đi qua các trạm Đau Buồn, trạm Vui Vẻ, trạm Lạc Quan, sẽ có lúc chạm mặt nhau giữa dòng đời, lúc đó em sẽ cười thật tươi và nói " Chào anh! Em rất tốt, còn anh thì sao?"
P/S:
- Song: Xanh bạc mái đầu ( Đức Trí ) - Lời: Hà Quang Minh
- Singer: Đức Tuấn
- Link: https://www.youtube.com/watch?v=2Iq-jfVaEF0
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)