với thầy Hiệu trưởng Huỳnh Thế Cuộc
Viết một chút cho ngày 26/3 để nhắc lại nơi chúng ta đã từng đi qua. Mình là con một, gia đình không có anh chị em. Cũng có lẽ vì vậy mà ởcái tuổi mới lớn, cũng như ai mình thèm có anh - chị để chia sẻ. Và rồi mình tìm thấy mình là một đứa nói nhiều, năng động, xông xáo và điều động giỏi trong các hoạt động phong trào. Thế nên đã từ đó mà khoác lên mình màu áo xanh ấy.
Mùa hè xanh Phú Khánh, Bến Tre
Trui mình qua những thử thách đầu đời ở những vùng đất xa lạ, với một tập thể những con người xa lạ, gắn kết lại với nhau. Từ những năm 1997 đã đi qua bao mùa chiến dịch " Hoa Phượng Đỏ", rồi lớn lên với " Mùa hè xanh". Không mặt trận nào mà không có mặt. Những đêm hôm và sáng sớm ở cái nơi khỉ ho cò gáy, không mùa chiến dịch nào vắng bóng mình.
Đắk Nông
Cái thời sôi nổi ấy, chỉ có những ai đã từng nằm gai nếm mật thì mới hiểu. Những gian nan khi về địa phương. Những hôm đội mưa rừng. Những ngày nắng cháy da trên vùng đất cao nguyên xa xôi. Nói dễ chứ làm không phải dễ. Nếu không có những tà áo tình nguyện thì ánh sáng văn hóa hè cho trẻ em vùng xa cũng còn lâu lắm mới tới. Những bạn áo xanh tình nguyện, sức trẻ, mơ ước của tuổi trẻ...
bọn học trò ở Đắc Ha
Cái thời sôi nổi ấy, tmình tham gia chỉ là để sống cho có ý nghĩa và vì vui mà tham gia. Cũng có đôi lần cảm nhận thấy vài bạn trẻ tham gia hoạt động xã hội vì chủ đích gì đó...Nhưng với riêng mình, thời gian ấy là những kỉ niệm đẹp của thời sinh viên. Mình đã sống có ý nghĩa, mình đã vui chơi trong sáng, mình đã góp nhặt những ý nghĩa cuộc sống. Với trọn vẹn 3 mùa chiến dịch của 4 năm đại học, người ta trưởng thành hơn nhiều với ý thức cộng đồng.
chẻ tre làm lồng đèn
Mình tự hào không phải vì những tấm huy chương - bằng khen. Mình tự hào vì mình là một trong những thành viên đã viết nên Trang nhật kí Mùa Hè Xanh cho cái thời không chỉ biết sống vì bản thân mình. Khó lắm cũng không phải dễ để cống hiến ( nói cống hiến nghe to tát quá) cho nơi mình đã được sinh ra và lớn lên. Mà chỉ là...mình làm được gì thì mình làm, tùy trong sức của mình, và không ảnh hưởng tới ai. Chỉ là sống có ý nghĩa với những tháng ngày thanh niên.
trao tặng nhà tình thương
Khi đã đi qua và nhìn lại, đó là cả một chặng đường với tiếng cười hồn nhiên thời sinh viên, với những bước chân tuổi trẻ trên những vùng đất lạ, với những nước mắt nhớ nhà, với những tô mì gói - rau rừng qua ngày, với những thử thách khi gặp những tình huống nguy hiểm...và cả với những hạnh phúc khi sự quí mến của con người nơi ta đã đi qua
MC chươn g trình Trung Thu tại Cần Giờ ( kết hợp với Cty Tổng công trình Giao Thông 6)
Đừng sống ích kỉ chỉ vì bản thân ta. Hãy bước ra khỏi cái vỏ ốc ấm áp, để nhìn thấy xung quanh còn biết bao là biển rộng. Ngày nay sự phân hóa giàu nghèo ngày càng rõ rệt hơn. Nếu chỉ ra khỏi trung tâm, thoắt thấy ngay một sự khác biệt quá lớn. Điều mình lưu tâm nhất vẫn là bọn trẻ con vùng xa, vẫn là bát cơm chan nước lã, vẫn là những ánh mắt thèm thuồng một hộp bút chì màu...
thằng bé ở Lào Cai, vừa được tặng cái quần ( đang mặc)
Đã lâu lắm rồi không khoác lên mình màu áo xanh ấy nữa. Nhưng trong mỗi hành trình, mình đều tự tổ chức lấy và thực hiện lấy trong phạm vi cho phép. Chỉ để cảm thấy mình góp 1 bàn tay cho trẻ nhỏ có thêm niềm vui.
tặng quần áo cũ quyên góp cho trẻ em Lào Cai
Gửi tặng cho các bạn tôi, những người đã từng đứng chung chuyến tuyến từ những ngày sinh viên " nông nỗi" đã cùng nhau có những kỉ niệm đẹp. Gửi tặng cho các bạn - các em, những người ngày nay vẫn tiếp tục đồng hành cùng tôi trong những hành trình có nhiều ý nghĩa
p/s: thấy thiếu ai mọi người tag vô ha.
Bài viết đã đăng báo Tuổi Trẻ:
- Đắc Nông còn nhớ ko: http://tuoitre.vn/Nhip-song-tre/83583/dac-nong-con-nho-khong.html
- Nhớ quá Bến tre ơi: http://tuoitre.vn/Nhip-song-tre/84534/nho-qua-ben-tre-oi!.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét