Đã lâu rồi không viết. Sáng sương mơ, lạnh, chim không thèm hót.
Em
nghe chị hát, những ca khúc về biển trong một sớm mùa đông lạnh. Vẫn vùi
mặt vào chăn mỏng, em nhắm mắt, thả cho cảm xúc mình trôi đi.
Bỗng
thèm lắm thả chân trên cát mềm, mông mênh trong gió biển. Hình như có
giọt nước mắt khẽ khàng rơi. Nghe mùi mặn của biển trên má.
Chẳng gì đâu, chỉ là biển thôi mà. Sóng xô bờ đá. Biển vẫn gầm gào ngày và đêm. Biển cuốn trôi đi bao nhiêu ngày hôm qua rồi?!
Đã bao lần ta viết tên nhau trên cát? Hay chỉ có mình em lặn ngụp trong
cát biển để tìm mãi mảnh vỏ ốc đã bị sóng đánh vỡ tan. Mênh mông gió
đông về, con sóng kia đợi mãi bạc đầu. Nhớ những ngày mưa, biển vắng,
sóng lớn cuốn đi mây xưa. Trối trăn những lời tình trong đêm, nắm níu
mãi bao ngày tháng kia đâu rồi?!
Biển thì mặn mà đời con gái thì chát. Biết rằng biển ngày mai sẽ chẳng
còn như ngày trước, bờ đá mãi rồi cũng mòn bởi sóng, nhưng em sẽ vẫn về
với biển. Về với bước chân trần, về với gió lao xao bên bờ biển vắng...
Nghe mặn trong lòng...biển. Mây mùa thu đã đi đâu mất. Chỉ còn lại bầu
trời khuya trắng và lạnh.
Như con ốc, thu lu nằm trong vỏ, bơ bơ nằm trên cát. Về giữa khuya, sóng rì rào, biển vẫn ôm lấy bờ từ nghìn thu xưa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét