"Đêm..là những yêu thương đã trao...."
Đêm...là khoảnh
khắc giao nhau của cái bộn bề ồn ào và sự an yên không bóng người.
Đêm...là khoảnh khắc của ánh sáng từ những ngọn đèn đường vụt sáng trong
gió lay cành. Đêm....chấp chới cho người ta suy nghĩ mông lung, vui có,
buồn có, lo lắng có, đợi chờ có...
Đêm... Vẫn thường hay lang thang những ngày lạnh, chỉ để ngắm phố phường, chỉ để nghe tiếng gió...chỉ vậy thôi.
Đã đôi lần ước lòng mình được lặng như đêm. Đêm... ta học cách buông tay với những thứ không níu giữ được... dù trái tim mình chẳng yên bình. Rồi sẽ là một ngày nào đó gặp nhau trên phố, chúng ta sẽ đi qua nhau, không cười, không chào nữa, cả cái vẫy tay cũng thôi, sẽ xa lạ như hàng nghìn những người xa lạ kia. Ta cầu mong người đi bên đời bạn sẽ là một người tốt, sẽ là người mà bạn cần.
Cám ơn cho những mong chờ, chỉ là chờ đợi một mùa thu... Cám ơn
cho những đêm đi lạc cả vào tương lai...Mông lung và lạ thường. Nhưng
lại tìm thấy sự an bình. Ôm lấy sự mong chờ, bởi chờ mong sẽ không như
ngày hay đêm rồi tan...
Đêm...Từ hôm đó...Một mùa gió đã đi qua, cái nhớ mong không teo tóp lại
vì thời tiết quá nắng. Cứ đến đêm là lại cồn cào trong miên man...Cũng
chẳng thể hiểu nổi mình, sông tìm ra biển, để tìm mãi câu trả lời vì
sao... Đêm...lại thèm lang thang biển đêm...chỉ có sóng - chỉ có gió - chỉ có chân xạc xào trên cát...
Cám ơn cho những hò hẹn... Sẽ chờ vậy! Dù đêm có dài bao lâu... Cũng có
khi đêm dài mãi...cũng không biết chừng. Vẫn mong một bàn tay nắm thật
chặt, giữ cho bước chân thôi chơi vơi... Sẽ mong vậy! Dù những ngại
ngùng còn đó... Vẫn mong một bờ vai mạnh mẽ cho ta tựa vào mà khóc, cho
ngày mai mưa thôi rơi...cuối con đường...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét